• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta đổ hết nước dơ bẩn đi, lại nấu một thùng thảo dược.

Sau khi tắm thuốc, cả người ta bị dính thuốc đến nỗi vàng như nến.

Cầm kính gương tự soi, càng tiều tuỵ khó coi.

Ta chôn bã thuốc dưới đất, đã sớm bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.

Đợi một hồi lâu, cuối cùng cũng có người đập cửa.

“Tống nương tử có nhà không? Thi lang quân đã kiếm một món tiền rất lớn, vì quá vui vẻ mà chết rồi!”

Ta nghe vậy thì hoảng hốt, cả người lung lay sắp đồ, “Cái gì?”

*

Người đi báo tang vô cùng thương xót ta.

Cũng đúng, một nữ nhân lẻ loi, không có đàn ông lẫn con cái, lại có tiền tài, chẳng phải giống như một miếng, tuỳ cho hắn có thể nuốt lấy hay sao?

Thế đạo này, ai bảo nữ nhân cũng là một bộ phận tài sản chứ?

Khi có đàn ông, nàng chính là tài sản có chủ.

Khi không có đàn ông, nàng sẽ có thể bị cướp đoạt tranh giành.

Ta nhịn nỗi đau, mặt vàng như nến tiến đến nhận xác, ngất xỉu vài lần.

Người nào người nấy đều khen ta tình thâm nghĩa trọng, người biết ta thì kể với người khác ta có đức hạnh đến mức nào, là nữ nhân kinh sợ phu quân thế nào.

Còn nói, sau khi Thi Lương cưới ta thì dần dần giàu có lên, có thể thấy được ta là người có phúc.

Chỉ là số mệnh của hắn không tốt, rõ ràng là gia tộc hiển hách lại bị bỏ rơi, vừa thấy đã biết không có may mắn.

Cho nên không chịu nổi tài vật lớn như thế này, rõ ràng kiếm lời lại mất mạng trong phú quý.

Sau khi ta tỉnh lại, mọi người đều tới khuyên răn an ủi.


Ta khóc nửa ngày mới không thể không cố gắng lên, thuê người chủ trì tang sự cho người chồng đã chết.

Sau khi liệm, ban đêm ta túc trực bên linh cữu, có người lén lút trèo vào căn nhà thấp bé của ta.

Ta ở trước linh đường, cúi đầu mặc niệm tên của Nhân Nương, quay đầu lại thì nhìn thấy một bóng đen.

“Không được kêu!”

Người kia che miệng của ta lại, hung ác nói: “Nếu kêu ta sẽ bóp chết ngươi!”

Ta cả người run rẩy, không dám nói một câu nào.

Dưới tai lại lặng lẽ vận sức chờ phát động linh lực.

Dưới ánh sáng của nến trắng, ta nhìn rõ mặt của hắn.

Dung mạo ban ngày phong lưu đẹp đẽ, lúc này lại đáng ghét như lang như sói.

Chính là con nhà giàu mà ta viết thay, Lương Mục.

Hắn chậm rãi buông tay ra, thấy ta chỉ khóc, không có gọi người, mới chậm rãi nói.

“Tẩu tẩu đừng có kêu to, ta chỉ là đã lâu đã ngưỡng mộ phong tư của tẩu tẩu, không đành lòng thấy ngươi tuổi trẻ đã thủ tiết.”

Ta không ngăn được nước mắt mà lã chã, “Chồng của ta còn ở trên linh đường, chẳng lẽ ngươi không sợ hắn trên trời có linh thiêng tiến tới lấy mạng hay sao?”

Hắn cười lạnh một tiếng.

“Thi Lương là cái thá gì! Cho dù ta đút xương cho chó, chó còn vẫy đuôi với ta. Chẳng qua chỉ biết viết mấy bài văn, thế mà dám lên mặt với ta! Khi hắn sống ta còn không sợ, huống chi đã chết rồi?”

Ta che miệng khóc thút thít, giấu kín vẻ miệt thị trên môi.

Thường ngày, đàn ông thường hay thổi phồng tình thâm giữa huynh đệ bọn họ, nhưng khi thọc đao vào bụng huynh đệ cũng không hề nương tay.

Hắn cúi đầu, nương ánh nến mà nhìn ta thật kỹ, càng nhìn càng vui.

“Tẩu tẩu, nàng không biết đâu, lần đầu tiên ta gặp nàng ở Thi gia đã cảm thấy Thi Lương kia không xứng với nàng.”

“Ta đối với nàng thương nhớ ngày đêm, nàng lại lạnh lùng đối với ta, chỉ nhu tình mật ý với Thi Lương kia.”

“Tên tiểu nhân kia có tài đức gì chứ? Nàng có lẽ không biết, hắn ở bên ngoài bao nữ nhân khác, mua kim thoa cho nàng ta, lại để nàng mang trâm gỗ. Nam nhân như vậy có tác dụng gì chứ?”

Ta đau khổ vô cùng: “Đều tại người bên ngoài dụ dỗ hắn, hắn đã nói là sẽ toàn tâm toàn ý đối với ta…”

Lương Mục cười lạnh. 

“Ta khuyên tẩu tẩu vẫn là nên theo ta đi, nếu không ta sẽ đi cáo quan, nói là ngươi có ý định quyến rũ ta, còn âm thầm hạ độc Thi Lương. Ngươi xem Đình Uý Phủ sẽ phán ra sao?”

Nói xong, hắn định thò mặt qua, định hôn ta.

Ta mềm nhũn không có sức lực gì mà giãy giụa: “Hoặc là phải tư thông với ngươi ở linh đường, hoặc là ta phải gánh vác tội giết chồng, ngươi luôn mồm nói yêu thương ta, nhưng đã khi nào cho ta đường sống chưa?”

Thấy tránh không nổi, ta cầu xin hắn: “Nếu trong lòng ngươi thật sự có ta, vậy thì chờ sau khi hạ táng Thi Lương, đường đường chính chính đến đây nghênh thú.”

Sức lực sau khi dẫn khí nhập thể thật sự rất khó khống chế, vừa nãy thiếu chút nữa không thể thu lực mà đánh bay hắn ra ngoài.

Lương Mục hồn nhiên không cảm thấy, cười nói: “Hôm nay ngươi làm ta sung sướng, ta nhất định sẽ vẻ vang cưới ngươi qua cửa.”

Ta thấp giọng kêu lên một tiếng: “Thi Lương vẫn luôn tự phụ thân phận là con của thế gia, ngươi không muốn biết vì sao hắn sẽ cưới một người không có xuất thân như ta sao?”

Động tác của Lương Mục dừng lại.

Ta là nữ nhi Tống Du của Thị Lang Bộ Hộ, năm mười ba tuổi bị người ta bắt cóc, trước đó vài ngày mới gửi tin cho phụ thân.”

“Ở bên ngoài hắn sẽ không nhận ta, nhưng nếu ta chết rồi, ngươi đoán hắn có tra không?”

“Chuyện này ngươi ra tay, thật sự sạch sẽ không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK