Hứa Bác hí hửng tập hợp cả phòng lại chào đón người mới, đến khi thấy gương mặt Đồng Vân Nhã xuất hiện, sắc mặt ông ta bỗng trầm xuống.
"Từ lúc nào cái phòng này biến thành nơi nhồi nhét người quen thế này?" Ánh mắt ông ta rời xuống chỗ Tần Vi, bất mãn nói.
Cả công ty này ai mà chẳng biết Đồng Vân Nhã là vợ sắp cưới của người thừa kế tập đoàn Hàn Thị, cùng cô ta làm việc cái chức trưởng phòng của ông ta khác nào bù nhìn?
Đồng Vân Nhã giữ nụ cười thân thiện trên môi, khom lưng cúi chào: "Chào mọi người tôi là Đồng Vân Nhã, rất mong được cả phòng giúp đỡ."
"Cùng nhau cố gắng." Hứa Bác dùng gương mặt méo xệch cất lời, nói xong cũng không muốn ở lại vữa vội vàng chắp tay sau lưng rời đi.
Đồng Vân Nhã ngoài mặt thì vẫn tỏ ra là nhân viên mới biết điều, kính trên nhường dưới, nhưng trong thâm tâm lại luôn không ngừng giở trò chèn ép Tần Vi.
"Tần Vi cậu mang cái này qua phòng kế hoạch được không? Mình mới tới còn nhiều thứ chưa quen." Cô ta cứ cách vài phút lại mang cho Tần Vi một món đồ, dùng chức vị trưởng nhóm mà ra lệnh.
Tần Vi thân là nhân viên thử việc khó lòng chống lại lệnh cấp trên, đành phải đưa tay ra nhận lấy tập hồ sơ.
Đồng Vân Nhã hạ tay xuống, mắt hướng Tần Vi nhoẻn miệng: "Quên không nói với mọi người, tôi và cô Tần đây là bạn đại học."
Tần Vi nhíu mày, nghe tới đây cô đã ngửi thấy mùi không hay rồi. Thật đúng như dự đoán của cô ngay sau đó Đồng Vân Nhã liền bổ sung: "Mọi người phải giúp đỡ Tần Vi nhiều vào, cô ấy tuy nghỉ học giữa chừng nhưng rất cố gắng, vào được Hàn Thị đâu phải dễ dàng."
Sau lời cô ta nói, tất cả ánh mắt của cả phòng đồng loạt đặt trên người Tần Vi, đương nhiên bọn họ hiểu ý nghĩa Đồng Vân Nhã muốn nói tới ở đây là gì.
Người ta phải rất cố gắng, vượt qua bao nhiêu vòng phỏng vấn mới ngồi được ở vị trí này, còn Tần Vi đến bằng đại học còn không có, thì sao xứng làm đồng nghiệp người ta.
Tần Vi ôm tập hồ sơ mở cửa bước ra ngoài, sau lưng những lời bôi xấu của Đồng Vân Nhã vẫn còn tiếp tục, triệt để muốn cô mất hết thanh danh trong mắt đồng nghiệp.
"Ting."
Cửa thang máy mở ra, Tần Vi nhanh chân đi vào, do cả quá trình cô đều cúi đầu nên không nhìn thấy những người ở bên trong, cho đến khi một giọng nói quen thuộc cất lên.
"Em đi đâu vậy?"
Tần Vi lập tức ngẩng đầu nhìn theo, Hàn Thiếu Quân có lẽ vừa ra ngoài xử lý công việc về, bên cạnh anh còn có thư ký Ô Mã Kiệt.
Cô cùng thư ký lịch sự gật đầu chào nhau, sau đó mới đi vào câu Hàn Thiếu Quân hỏi:
"Em mang qua phòng kế hoạch."
Còn có người bên cạnh cho nên Hàn Thiếu Quân rất giữ quy củ, chỉ đơn giản trò chuyện với cô vài câu.
Sau đó thấy thang máy dừng lại ở tầng Tần Vi cần tới, anh vội nói: "Em đi làm việc đi, trưa qua chỗ anh."
"Dạ " Tần Vi mỉm cười nhẹ đáp.
"Cậu đi nghe ngóng một chút, phòng kinh doanh có điều gì đặc biệt không?" Hàn Thiếu Quân nhìn theo Tần Vi với đầy nghi hoặc, rồi quay sang thư ký Ô căn dặn.
Khoảng nửa giờ sau, Ô Mã Kiệt mang theo thông tin anh ta tìm hiểu được về báo cáo lại với Hàn Thiếu Quân: "Hàn tổng, cô Đồng Vân Nhã không rõ thông qua ai đã vào làm trưởng nhóm phòng kinh doanh."
Đôi mắt Hàn Thiếu Quân dần trở lên sắc lạnh, không cần đoán cũng biết việc này là do mẹ anh làm, nhưng chuyện cô ta nghiễm nhiên được nhận mà không thông qua anh thì phải hỏi tội phòng nhân sự.
"Gọi giám đốc phòng nhân sự lên gặp tôi."
Ô Mã Kiệt nhận lệnh chưa rời đi ngay, mà chần chừ nói:
"Hàn tổng còn một việc quan trọng nữa, có vẻ như cô Đồng đã nói ra những lời không hay về cô Tần Vi, giờ đám nhân viên trong công ty đang đồn ầm lên việc trước đây cô ấy từng làm ở quán bar."
Hàn Thiếu Quân nheo mắt suy nghĩ việc gì đó, một lúc sau nhẹ nói: "Tôi biết rồi."
Mang theo tâm trạng không tốt Hàn Thiếu Quân đứng dậy đi tới cửa sổ sát mặt đất, đôi mắt hướng lên bầu trời cao vòi vọi. Anh hiểu rõ nếu chuyện này không triệt để giải quyết, sẽ mãi còn tồn đọng.
Để mọi người hiểu được năng lực của cô phải mất một thời gian nữa, lúc này ngoài cách anh vừa nghĩ ra dường như không gì vẹn toàn hơn.
Với kế hoạch trong đầu, giờ cơm trưa thay vì đợi Tần Vi lên tìm mình như mọi lần, hôm nay Hàn Thiếu Quân chủ động tới phòng kinh doanh.
Sự xuất hiện đột ngột của anh khiến không ít người bàng hoàng, đa số đều tỏ ra ngưỡng mộ Đồng Vân Nhã, cho đến khi nghe được cái tên từ miệng anh cất lên.
"Vi Vi đi ăn cơm thôi."
Không gian trở nên lắng đọng, đến chủ nhân cái tên là Tần Vi cũng khựng lại trong vài giây, còn Đồng Vân Nhã lộ ra biểu hiện dữ tợn.
"Thiếu Quân anh có ý gì đây?" Đồng Vân Nhã đi qua chỗ Hàn Thiếu Quân nhỏ giọng chất vấn.
"Ý gì sao? Công ty nhà họ Đồng cô không làm, hạ mình chạy qua chỗ tôi làm nhân viên quèn làm gì, nên nhớ chúng ta đã hủy hôn." Trái ngược với thanh âm sợ người khác nghe được của Đồng Vân Nhã, Hàn Thiếu Quân lại cố tình nói rất to, đủ để những người trong phòng và xung quanh nghe được.
"Anh quá đáng vừa thôi, anh chắc chắn làm tới mức này khiến cho em mất sạch mặt mũi." Đồng Vân Nhã không ngờ Hàn Thiếu Quân lại ở trước mặt nhiều người như vậy nói ra chuyện bọn họ, đôi mắt đỏ hoe oán trách.
"Tôi vốn định cứ để chuyện này âm thầm qua đi, là do cô thôi." Hàn Thiếu Quân trào phúng thì thầm.
Không để mất nhiều thời gian trên người Đồng Vân Nhã nữa, Hàn Thiếu Quân dưới rất nhiều con mắt thân mật nắm tay Tần Vi đưa đi. Dùng chức vị tổng giám đốc của mình chặn đứng tất cả các tin đồn đang tồn tại lại, cũng cho người mình yêu một thân phận rõ ràng, bước ra ánh sáng.