Ngoài kia dưới lòng đường tấp nập, chỉ một vài phút nữa thôi chiếc xe kết đầy hoa tươi sẽ đưa người cô thương đến với vai trò mới, trở thành người chồng danh chính ngôn thuận của Đồng Vân Nhã.
Cô đang nuối tiếc sao? Thật kỳ lạ lúc có được thì không biết giữ, khi mất đi rồi hối hận cũng có ích gì?
Anh sẽ không vì vài giọt nước mắt của cô mà thay đổi quyết định đâu.
Gương mặt Tần Vi bỗng nhiên nhăn lại, không ngờ bàn chân nhỏ bé lại khiến cô chật vật như vậy, cô nâng tay đặt lên bụng khẽ khàng vuốt ve:
"Con nhớ cha rồi sao? Hình như mẹ cũng rất nhớ."
Càng gần ngày cử hành hôn lễ Hàn Thiếu Quân càng thêm bận rộn, thời gian hai người gặp nhau rất ít ỏi, có những hôm anh chỉ ghé qua tầm nửa tiếng rồi lại vội vã rời đi.
Cô thực sự rất nhớ anh, nhớ từng khoảnh khắc ngọt ngào giữa hai người, từng cái ôm cái vuốt ve dịu dàng.
Tần Vi mỗi lúc một lún sâu vào hồi ức, trái tim theo đó mà không ngừng rỉ máu.
Cô ngồi bệt dưới sàn nhà, bao mình gặm nhấm cơn lạnh lẽo, qua một hồi lâu không rõ cô bị thứ gì kích thích? Bật dậy vội vã rời khỏi nhà.
"Cho cháu tới trung tâm tiệc cưới." Tần Vi ngồi lên xe taxi, nói ra địa chỉ cần tới với tài xế.
Cô biết việc làm này sẽ khiến bản thân thêm tổn thương, nhưng đôi chân không nghe theo lý trí, tự dặn lòng nhìn anh một chút thôi là được.
Thảm đỏ cùng với những đóa hoa tươi trải dài nối vào, ngoài cổng đã vậy bên trong còn lung linh hơn, giống như đang lạc trong xứ sở thần tiên vậy.
Lúc Tần Vi đến nơi buổi lễ đã bắt đầu, Hàn Thiếu Quân diện bộ suit màu xanh than lịch lãm, tay cầm bó hoa linh lan tinh khiết tượng trưng cho tình yêu đẹp đẽ vĩnh cửu.
Cùng với tiếng dương cầm mang giai điệu hạnh phúc, anh nâng bước tiến về phía trước đón Đồng Vân Nhã từ tay ông Đồng.
Đến đây Tần Vi không thể tiếp tục làm vị khách không mời, đứng xem cuộc hôn nhân của cha con mình được nữa, lặng lẽ lau nước mắt, lặng lẽ rời đi.
Giá như cô có thể kiên nhẫn thêm chút nữa có thể xem được nội dung đặc sắc phía sau rồi.
Không rõ Hàn Thiếu Quân có nhìn thấy Tần Vi hay không? Đôi mắt anh thoáng qua một tia thê lương, bàn tay vốn nắm hờ tự nhiên dùng lực khiến cho gương mặt Đồng Vân Nhã cứng đờ.
Cô ta đưa mắt nhìn sang Hàn Thiếu Quân, trông thấy vẻ mặt lạnh băng thiếu kiên nhẫn của anh, thu lại lời nơi đầu lưỡi.
Đồng Vân Nhã cố gắng nở nụ cười thật tươi, đối diện với những chàng vỗ tay chúc phúc bên dưới.
Trên màn hình lớn bắt đầu xuất hiện những hình ảnh, miêu tả quá trình thành vợ thành chồng giữa Hàn Thiếu Quân và Đồng Vân Nhã.
Hàn Thiếu Quân không khỏi cảm thán trình tô vẽ của Đồng Vân Nhã, nhưng không sao một lát nữa thôi tất cả công sức cô ta bỏ ra suốt thời gian qua coi như uổng phí.
Mạch suy nghĩ của anh vừa dứt, âm thanh đổ vỡ liền truyền đến bên tai. Nơi chính giữa bàn tiệc, Hàn Triết Tự cầm nửa chai rượu còn lại ngạo mạn đứng dậy.
"Triết Tự ngồi xuống." Hàn Ủy thấy thế liền chỉ tay vào mặt Hàn Triết Tự lớn tiếng quát.
Hàn Triết Tự không nghe theo, rời chỗ ngồi đi đến gần sân khấu, nhếch miệng cười mỉa mai: "Ông đang dạy bảo cháu sao? Ông có quyền gì? Chúng ta đâu có quan hệ."
Hàn Ủy mím môi, ông ta bị chính những lời đã từng nói chọc giận. Giang Nguyệt đứng bên cạnh bố chứng kiến việc này, gắt gỏng điểm mặt chỉ tên:
"Hàn Chức tôi đã nói anh đừng tới rồi mà, mau đưa đứa con ngoan của anh đi đi, lỗi anh gây ra với Hàn Thiếu Quân chưa đủ hay sao? Đến ngày vui của nó cũng không buông tha?"
Hàn Chức cụp mắt nghiêm giọng gọi con trai: "Triết Tự con lại đây yên lặng cho bố."
"Các người lấy quyền gì đuổi người, hôn lễ này đáng ra phải dành cho tôi mới đúng." Hàn Triết Tự bị cảm giác trơ trọi bủa vây, phẫn uất phản bác.
Hắn ta vừa nói xong, bầu không khí trong phòng trở nên kỳ quái, ai lấy đưa mắt nhìn nhau tò mò phán đoán Hàn Triết Tự muốn làm gì?
"Đừng có ở đây nói lăng lung tung, tự mình rời đi hay để tôi gọi bảo vệ." Đồng Vân Nhã nghe xong chột dạ, mặt mũi nhợt nhạt lo lắng Hàn Triết Tự nói ra chuyện không hay, bất chấp tham gia vào trận hỗn chiến.
Hàn Triết Tự ngửa đầu cười lớn: "Đồng Vân Nhã cô sống vậy cũng được sao?"
Hàn Thiếu Quân vốn đang khoanh tay xem kịch, bất chợt thêm vào một câu mấu chốt:
"Hàn Triết Tự cậu đừng có quá đáng, cô ấy là chị dâu cậu đấy."
Nói người hiểu Hàn Triết Tự nhất chính là Hàn Thiếu Quân không sai chút nào, câu này của anh có khác nào đổ dầu vào ngọn lửa đâu, làm cho nó bùng cháy một cách dữ dội.
"Anh chắc không?" Hàn Triết Tự bỏ ngoài tai thanh âm la hét thất thanh từ ai đó, dương dương tự đắc nói ra chân tướng:
"Tôi thượng vợ anh từ lâu rồi, trong người cô ta còn có giọt máu của tôi đấy."
Mặt Hàn Thiếu Quân tỉnh bơ, giống như không xem mình là nhân vật chính trong câu chuyện "ồ" lên một tiếng cho có.
Hàn Triết Tự nghiến răng: "Không tin?"
"Thiếu Quân đừng nghe cậu ta nói linh tinh, cậu ta hận anh muốn làm cho anh mất mặt, mau gọi người đuổi cậu ta đi." Đồng Vân Nhã chuyển từ trạng thái tái nhợt sang run rẩy, bấu víu cánh tay Hàn Thiếu Quân.
Dựa theo diễn biến câu chuyện, lời xì xào mỗi lúc một lớn. Có mặt ở đây đều là những nhân vật lớn ở Sa Hải, Hàn phu nhân mất hết mặt mũi hô hào:
"Bảo vệ đâu... làm ăn cái kiểu gì đấy, đến thằng con hoang này cũng cho vào là sao?"
Một câu con hoang hai câu con hoang, Hàn Triết Tự kỵ nhất người khác gọi mình như vậy, tay nắm thành quyền, trợn mắt: "Mụ già chết tiệt, do bà ăn ở thất đức mới không giữ được chồng, cả con trai bà cũng vậy kết quả bại dưới tay tôi."
Rất nhanh Hàn Triết Tự bị bảo vệ kìm kẹp lôi đi, hắn ta vùng vằng lúc quát mắt lúc lại ngửa cổ cười lớn:
"Hàn Thiếu Quân thích dùng lại đồ tôi chơi chán vậy à?"
"Đương nhiên là không rồi."
Hàn Thiếu Quân đẩy bàn tay Đồng Vân Nhã ra, chỉnh lại trang phục trên người, nhàn nhạt cất lời:
"Mặc kệ cậu ta đi."
Hàn phu nhân khó hiểu nhìn con trai:
"Thiếu Quân con muốn làm gì?"
"Mẹ không nghe nó nói sao? Đồng Vân Nhã có thai với cậu ta đấy, mẹ chấp nhận được à?" Anh còn phải chăm sóc vợ con mình, hơi đâu chăm bẵm vợ con kẻ khác.