Nghe xong Tần Khúc liền tỏ ý muốn qua thăm hỏi, Tần Vi không từ chối, nhân buổi chiều rảnh rỗi đưa ông qua nhà hàng của Lâm Phong.
Vốn chỉ nghĩ ở lại khoảng tầm một hai giờ thì về, không ngờ Lâm Phong lại nhiệt tình đón tiếp, giữ Tần Khúc ở lại dùng cơm tối.
Tần Vi muốn về nhà ăn cơm cùng Hàn Thiếu Quân cho nên đã ra về trước, đoạn đường đi vừa hay qua công ty Hàn Thị, thấy vậy cô liền xuống xe gọi điện tạo bất ngờ cho anh.
"Thiếu Quân anh tam làm chưa? Em đang ở trước cửa công ty."
Phía bên kia Hàn Thiếu Quân dừng lại một vài giây rồi chợt nói: "Em lên đây đi."
Tần Vi có hơi ngần ngại, bây giờ cô không phải nhân viên Hàn Thị nữa đi vào đó không tiện, nhưng anh có lẽ còn văn kiện cần xử lý gấp, cô không thể vì một lý do nào đó mà bắt anh rời lại công việc được.
Tự nhiên miệng Tần Vi phát ra âm thanh tự giễu chính mình, con cũng sinh cho anh rồi còn quan ngại ánh mắt người khác nữa sao?
"Dạ." Cô nhẹ giọng đáp lại anh, sau đó đi vào bên trong tòa nhà.
Hàn Thiếu Quân rất chu đáo, sợ nhân viên công ty làm khó Tần Vi, sai bảo thư ký Ô xuống đón cô lên.
"Em ra ngoài làm gì vậy?" Hàn Thiếu Quân kể từ lúc Tần Vi gọi tới, tâm tình xốn xang mất tập trung, nghe tiếng mở cửa lập tức ngẩng đầu lên, vừa nói vừa vẫy cô qua chỗ mình.
Tần Vi có chút phụng phịu bất mãn nói: "Em đưa bố đi thăm chú Lâm, sau đó bố được người ta giữ lại rồi."
"Không mời vợ anh à?" Hàn Thiếu Quân vòng tay qua hông Tần Vi, đầu cọ ở bụng cô trêu ghẹo.
Tóc Hàn Thiếu Quân mới cắt tỉa, ngọn tóc ngắn làm bụng cô hơi nhột, đem hai tay ôm lấy má anh tách ra:
"Em là lo anh ăn một mình buồn chán."
Hàn Thiếu Quân nghiêng mặt hôn lên lòng bàn tay Tần Vi, híp mắt cười: "Ngoan lắm, chờ anh một lát là xong rồi."
Kết câu anh để cô ngồi xuống đùi mình, trong tư thế chật vật xử lý nốt lượng công việc còn lại.
"Em ra bàn tiếp khách ngồi." Tần Vi cảm thấy anh cứ tiếp diễn tình trạng này cong vẹo cột sống mất, muốn di chuyển qua nơi khác.
Nhưng Hàn Thiếu Quân không chịu, nhất quyết muốn cô ngồi trong lòng, cằm tì vào vai cô đọc văn bản, một tay cầm bút tay còn lại ôm bụng cô.
Tần Vi cạn lời, nếu anh thấy vui vì điều này cô không sao cả.
Hàn Thiếu Quân không những vui vẻ mà còn cực kỳ hạnh phúc, cả ngày xa cách đương nhiên nắm bắt cơ hội được gần gũi rồi.
Một đoạn thời gian trôi qua, Hàn Thiếu Quân cuối cùng cũng đặt bút xuống, há miệng cắn nhẹ vào cần cổ trắng ngần:
"Có thể về nhà rồi."
Tần Vi thở phào nhẹ nhõm thêm chút nữa chân cô tê cứng rồi.
"Mua đồ về nấu ăn à?" Trên đường về nhà Hàn Thiếu Quân hơi liếc qua chỗ Tần Vi hỏi ý.
"Dạ anh kho sườn nhé, lâu rồi em chưa ăn." Gương mặt Tần Vi sáng bừng, tài nấu nướng của Hàn Thiếu Quân chỉ ở mức ăn được thôi, nhưng cô thích cái cách anh tỉ mỉ cùng tình yêu dành cho mình ở trong đó.
Hàn Thiếu Quân tươi cười nắm tay cô: "Được, miễn em thích anh đều có thể."
Ánh chiều vàng ươm soi lên mười ngón tay đan chặt vào nhau của hai người, còn gì tốt đẹp hơn khi tìm thấy nửa kia của cuộc đời.
Đáng lẽ ra tối nay Hàn Thiếu Quân và Tần Vi sẽ có một buổi tối lãng mạn, ngờ đâu phía trước có một chiếc xe tải nhắm thẳng hai người mà lao tới.
Trong tình huống nguy hiểm, Hàn Thiếu Quân không hề nghĩ tới bản thân, vội vàng lấy thân mình che chắn cho mẹ con Tần Vi.
||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||
"Cạch." Tiếng động lớn vang lên, tấm kính bị đụng trúng bắn ra tứ phía, mùi máu tươi hòa cùng mùi xăng nồng nặc.
Tấm lưng Hàn Thiếu Quân ướt đẫm không phân biệt được là máu hay mồ hôi, anh đưa tay kéo túi khí an toàn xuống, khẽ gọi tên cô:
"Vi Vi."
Vốn người tỉnh táo lúc này nên là Tần Vi mới đúng, nhưng hai mắt cô lại nhắm chặt cho dù Hàn Thiếu Quân có gọi lớn đến mấy cũng không hay biết gì.
Bất chợt Hàn Thiếu Quân phát hiện dưới chân Tần Vi không ngừng chảy máu, đôi mắt anh run rẩy sợ hãi ôm cô vào lòng hét lên: "Giúp tôi gọi cấp cứu, vợ tôi đang mang thai."
Vài phút sau xe cấp cứu tới nơi, đưa Tần Vi hôn mê bất tỉnh ra khỏi chiếc xe mắc kẹt ở cây hoa sữa trên vỉa hè.
"Vi Vi em nhất định phải bình an nhé." Mặt Hàn Thiếu Quân trắng bệnh, không quản đôi chân đang bị thương, áp tay lên má cô.
Anh chưa từng tin vào phép màu, nhưng hôm nay vì cô mà cầu nguyện, giảm đi chục năm tuổi thọ cũng không sao chỉ mong mẹ con cô được bình an.
Cũng may Hàn Thiếu Quân luôn cẩn thận, lái xe đúng vận tốc nên khi chiếc xe kia lao tới kịp thời đánh tay lái tránh qua bên khác, chỉ là người tính không bằng trời tính vẫn không thoát khỏi thương tâm.
"Dạ Viêm Minh nếu không giữ được cả hai cậu cố gắng chữa trị cho Tần Vi giúp tôi."
Hàn Thiếu Quân mang cảm giác bất lực trơ mắt nhìn Tần Vi được bác sĩ đưa vào phòng phẫu thuật, anh suy sụp khẩn cầu Dạ Viêm Minh.
"Không sao đâu, cậu đừng lo lắng quá nhất định sẽ bình an." Dạ Viêm Minh đỡ Hàn Thiếu Quân nói vài lời an ủi để bạn thân yên tâm.
Rất lâu rất lâu trong phòng cấp cứu truyền ra tiếng khóc nho nhỏ.
"Cũng may đứa bé được gần tám tháng rồi." Bác sĩ đi ra ngoài thông báo.
Nam bác sĩ nói rằng đứa nhỏ đã được an toàn rồi, nhưng tình trạng Tần Vi không tốt lắm, chưa có dấu hiệu tỉnh lại.