Không chờ cô hồi phục tinh thần, người đàn ông đã đưa ngón tay lên môi cô.
Nhẹ nhàng lướt một cái, lau sạch chút caramel còn lại dính ở bên miệng.
Cười nhẹ rồi đưa tay lên nếm thử.
Môi mỏng thoáng chốc hiện lên một độ cong hoàn mỹ: " Ừ, thật ngọt."
Không chỉ riêng caramel ngọt.
"......"
Hạng Tinh ngơ ngẩn mà nhìn Lục Thiệu Khiêm.
Lại như là ý thức được điều gì, đột nhiên khẩn trương mà vươn bàn tay nhỏ, gắt gao nắm lấy cổ áo người đàn ông.
Khuôn mặt kiều diễm đột nhiên ghé sát vào, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đôi môi đang cong lên của hắn.
Lục Thiệu Khiêm bị hành động bất thình lình của cô làm cho bối rối, hơi nhướn mi: "Làm sao vậy?"
"Thiệu Khiêm, anh không thể ăn như vậy."
Hạng Tinh mày đẹp nhíu lại, đôi mắt tràn đầy nôn nóng: " Lỡ như trong này thật sự có độc, hơn nữa còn chậm rãi phát tác thì làm sao bây giờ?"
"...... Hả?"
Lục Thiệu Khiêm hơi bất ngờ.
Phản ứng lại, lại là buồn cười, đôi mắt rũ xuống, phốc xuy cười nhẹ vài tiếng.
Cười đến nỗi vẻ mặt Hạng Tinh mang dấu chấm hỏi.
Vì cái gì mà cười hả?
Áp Áp có nói qua, trong phim cổ trang chính là có loại độc này, sẽ chậm rãi phát tác, làm người ta từ từ chết đi.
"...... Cô đó."
Lục Thiệu Khiêm nở nụ cười đầy bất lực, đem tiểu gia hoả kia siết chặt vào trong ngực.
Nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ, đôi mắt loé lên.
Một lúc sau, hắn cúi đầu xuống áp đến bên tai Hạng Tinh.
Nhẹ nhàng thổi một cái.
Đột nhiên bên tai thấy hơi ngứa, Hạng Tinh theo bản năng mà run lên.
"Thiệu Khiêm?"
Cô nghi hoặc kêu lên.
Nhưng lại cảm thấy cánh tay càng thêm siết chặt.
" Nếu bị độc chết, cũng là cùng nhau chết."
Bên tai truyền đến cảm giác tê tê, khó có thể miêu tả rõ: " Tôi rất vui lòng."
"......"
Hạng Tinh hơi hoảng.
Nhanh chóng từ lồng ngực ấm áp kia ngồi thẳng dậy, nhăn mày, giơ tay gắt gao bịt kín miệng Lục Thiệu Khiêm lại.
"Thiệu Khiêm, không thể chết được."
Cô nhìn hắn, nghiêm túc mà lắc đầu.
"Sao?"
Nam nhân mắt híp híp lại, nhẹ nhàng gỡ bàn tay mềm mại kia ra.
Cười càng thêm phóng túng: " Cô không muốn tôi chết đúng không?"
" Đúng."
Hạng Tinh nặng nề mà gật đầu.
Hắn mà chết, cô liền không có đại sứ hạnh phúc.
Hắn không thể chết.
Tất nhiên, đại sứ nào đó không nghe thấy tiếng lòng của cô.
" Được."
Nam nhân nhếch lên một độ cong vui vẻ, làm cho tiểu gia hỏa thiếu chút nữa nhìn đến hôn mê.
"Chúng ta về sau không nói tới vấn đề không may mắn này nữa."
Hắn tựa hồ trầm tư, bỗng ôm tiểu gia hỏa, chuyển hướng đến trên màn hình máy tính.
Vươn bàn tay, mở ra một cái video, nhẹ hỏi: " Cô biết đây là cái gì không?"
Hạng Tinh chớp chớp mắt, tầm mắt không tình nguyện từ nụ cười say lòng người kia dời đi.
Đó là video cắt băng khánh thành dự án "Hồ Quang Sơn Thủy".
Tuy rằng không biết là cái gì, nhưng nàng nhận ra được nữ nhân xinh đẹp đứng ở giữa kia.
Đó là Hạng gia đại tiểu thư, là người chị hơn tám tuổi của nguyên chủ, Hạng Dương.
Nghĩ đến đây, Hạng Tinh hơi hơi cúi đầu, vội vàng hồi tưởng một chút trong cốt truyện.
"Hình như đây là hạng mục mà chị tôi coi trọng."
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Editor: Hạ Lạc Cẩn Y
Danh Sách Chương: