[ Không xong, không xong, như thế nào lại bị hắn phát hiện rồi?!!]
Áp Áp hoảng loạn kêu la: [ Tiêu đời, tiêu đời, hắn nhất định sẽ cảm thấy cô theo dõi là có ý đồ với hắn.]
Nó nghĩ vậy liền thúc giục: [ Mau mau quỳ xuống, thỉnh an hắn, kêu hắn một tiếng Vương gia!]
Hạng Tinh không thèm để ý tới nó.
Vẫn như cũ mà chăm chú nhìn mỹ nhân trước mắt.
Vũ Văn Dận kia cũng học cô, đầu hơi nghiêng, cười cười nhìn tiểu gia hoả lớn mật kia.
Hắn hình như chưa từng chú ý đến nhị tiểu thư của Hạng gia này.
Dù sao cũng chỉ là một ngốc tử, thứ nhất là đối với mình không có uy hiếp, thứ hai là Vũ Văn Hoằng không đến nỗi không có bản lĩnh, ngay cả ngốc tử cũng lợi dụng.
Hôm nay vừa thấy, đáy mắt nam nhân phá lệ xẹt qua một tia kinh diễm.
Không phải vì nàng lớn lên nhìn đẹp.
Mà là vì khi nàng thấy mình tựa hồ quá mức trấn định.
Hoặc là nàng không biết thân phận của hắn, hoặc là.....
Nam nhân cáo già bên này đang tự bổ não.
Mà Hạng Tinh bên kia đột nhiên đứng thẳng người, hướng tới Vũ Văn Dận nhếch miệng cười.
"Tỷ tỷ, tỷ lớn lên thật xinh đẹp, so với tỷ tỷ của Tinh Nhi còn đẹp hơn!"
"..... Phốc!"
Nghe vậy, Thanh Phong đang uống nước trực tiếp phun ra.
Quả nhiên.... Đây là lời mà ngốc tử mới nói.... Hahahaha...
Thanh Phong còn đang cười ầm, nhưng Vương gia bên cạnh chỉ nhướng mày, bước tới, chậm rãi đi đến chỗ tiểu ngốc tử kia.
"Ngươi gọi bổn vương là gì?"
Hắn đi tới trước mặt Hạng Tinh, ưu nhã phất vạt áo, ngồi xổm xuống.
Cười như không cười nhìn cô.
Thanh Phong đột nhiên cười không nổi nữa.
Từ từ, Vương gia từ trước đến giờ không thèm để ý đến điều này sao?
Sao hôm nay tự dưng lại làm khó ngốc tử này?
Cùng với nghi hoặc của Thanh Phong, Áp Áp ở trên đầu Hạng Tinh cũng đang đấm ngực dậm chân.
[ Cô! Cô... Vừa rồi ta chỉ cùng cô nói giỡn! Sao cô lại có thể trực tiếp kêu như vậy! Cô muốn bắt đầu lại đúng không?]
Chỉ tiếc là Hạng Tinh đã tự động bỏ qua nó.
Cô vẫn nhìn chằm chằm vào dung nhan tuyệt thế của Vũ Văn Dận, ngọt ngào cười: "Tỷ tỷ!"
"..."
[...]
Thanh Phong cùng Áp Áp đều hết chỗ nói.
Cảm giác được rằng không khí càng ngày càng không ổn, Thanh Phong họ nhẹ một tiếng, chạy nhanh tiến đến, chắp tay nói với Vũ Văn Dận: "Vương gia, nàng chỉ là một tiểu ngốc tử, cái gì cũng không biết, người..."
"Bộ dạng ta giống như muốn so đo với nàng sao?"
Vũ Văn Dận đánh gãy lời của Thanh Phong.
Chỉ liếc nhẹ hắn một cái, rồi lại đem ánh mắt chuyển sang người Hạng Tinh.
Đôi mắt đảo qua đảo lại, ý cười trên môi càng thêm rực rỡ.
"Ngươi kêu là Tinh Nhi đúng không?"
"Phải."
Hạng Tinh dùng sức gật đầu, mắt chớp chớp: "Tỷ tỷ, tỷ biết tên của Tinh Nhi, Tinh Nhi có thể biết tên của tỷ không?"
"..."
Vũ Văn Dận lại lần nữa nhướng mày.
Hắn chớp mắt một cái, lại nhịn không được giơ tay che miệng, thấp giọng cười vài tiếng.
"Ngươi có thể gọi bổn vương là tỷ tỷ."
Nam nhân nói xong liền đứng dậy, thuận tiện dắt tay nhỏ của Hạng Tinh: "Tỷ tỷ mang ngươi ra ngoài chơi, được không?"
"...???"
Thanh Phong cùng Áp Áp cằm đều rơi trên mặt đất.
Vương gia... Người đây là đang làn loạn sao!?
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Editor: Hạ Lạc Cẩn Y
Cuối cùng cũng up được chương mới :3
Danh Sách Chương: