• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đồ ngốc, tôi cũng không trách em."
Lục Thiệu Khiêm bất đắc dĩ cười cười, nắm chặt tay nhỏ run run.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay ấm áp bao trùm làm cô từ từ bình tĩnh lại.
Cho đến khi hô hấp của nàng dần dần ổn định, nam nhân mới buông tay cô ra.
Xoay người sang chỗ khác, đem khung ảnh kia lấy xuống.
"Bọn họ là chiến hữu của tôi, là huynh đệ tốt nhất đời này."
Lục Thiệu Khiêm vừa nói, đáy mắt thoáng chốc xẹt qua một chút ảm đạm.
Giọng nói hơi trầm xuống, tựa như cảm khái, lại tựa như bất đắc dĩ: "Đáng tiếc, bọn họ đã không còn nữa."
Lời nói rơi xuống, Hạng Tinh chợt thấy bên tai truyền đến một tiếng rít nhỏ.
Cô sững người, ngước mắt nhìn lại.
Chỉ thấy khớp xương ngón tay rõ ràng đang gắt gao miết chặt chỗ phai màu của khung ảnh, âm thanh kia hiển nhiên cũng là hắn làm ra.
Ánh mắt ảm đạm cũng bị sự tức giận thay thế.
Cảm giác được hơi thở của hắn không thích hợp, Hạng Tinh cau mày suy nghĩ.
Học theo hành động của hắn vừa rồi, nhẹ nhàng phủ lên bàn tay còn đang dùng sức kia.
Quả nhiên, nam nhân đang nhíu mày lập tức giãn ra.
Đáy mắt hơi hoảng, cuối cùng là tươi cười, buông xuống khung ảnh.
Lại lần nữa nắm lấy tay của nàng, ánh mắt nhu hòa: "Xin lỗi, dọa đến em."
"Không sao."
Hạng Tinh lắc lắc đầu.
Cô dừng lại một lát, mắt hạnh chớp chớp, sau đó nghiêm túc nhìn chằm chằm Lục Thiệu Khiêm.
Đôi môi như cách hoa ngọt ngào cong lên, đôi mắt loé sáng, giọng điệu chắc nịch: "Thiệu Khiêm, nếu anh không ngại, em cũng có thể là huynh đệ của anh."
Cô nói, đột nhiên rút bàn tay lại, bẻ bẻ khớp tay: "Như là leo núi, đánh quyền, uống rượu hay nói chuyện phiếm gì đó...... em đều có thể......"
"Được rồi, dừng lại."
Lo lắng cô lại nói ra những hình thức ở chung với huynh đệ, Lục Thiệu Khiêm giơ tay, ấn ấn đầu nhỏ của cô.
Cô dường như bị ấn nút dừng lại, ngừng lời nói.
Nghi hoặc nhìn hắn.
Cô...... không có nói sai cái gì mà.
Cô thật sự có thể nha.
Nam nhân trầm tư, chợt đi tới chỗ nghỉ ngơi bên cạnh cửa sổ của thư phòng, ngồi xuống.
Ánh mặt trời ấm áp bao phủ quanh người hắn, trên khuôn mặt hoàn mỹ có một tầng sáng nhàn nhạt.
Làm người hoa mắt, si mê.
"Tinh nhi, lại đây ngồi."
Lục Thiệu Khiêm hướng Hạng Tinh vẫy vẫy tay, lại vỗ vỗ thảm lông bên cạnh.
Tiểu gia hỏa lập tức nhảy nhót chạy tới, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Vừa mới ngẩng đầu, lại chợt thấy bàn tay nam nhân nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ của nàng.
Nữ hài mờ mịt ngước mắt, chỉ thấy nam nhân mắt híp lại, khoé môi nhàn nhạt câu lên.
" Tôi không nghĩ sẽ xem em trở thành huynh đệ."
Giọng nói rơi xuống, khuôn mặt tuấn dật thoáng chốc phóng đại trước mắt Hạng Tinh.
Hạng Tinh theo bản năng ngẩn ra.
Lại chợt thấy giữa trán ấm áp.
Mũi nam nhân cọ cọ ở trên trán nàng.
Nói nhỏ: "Tôi muốn em trở thành nữ nhân của tôi..."
"...... Hả?"
Hạng Tinh có chút không rõ.
Cô hiện tại không phải là nữ nhân của hắn sao?
Thấy nữ hài mờ mịt, Lục Thiệu Khiêm bất đắc dĩ cười nhẹ, tiếp tục bổ sung.
"Ý của tôi là muốn em trở thành bạn gái của tôi, sau đó đợi thời cơ thích hợp...... trở thành Lục phu nhân."
"Như vậy đã hiểu chưa?"
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Editor: Hạ Lạc Cẩn Y

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK