Khoảng khắc nhìn thấy, trước mắt Miêu Tú Cúc đều sáng lên: "Chiếc áo này đẹp thế! Ở đâu ra vậy?"
Lưu Chiêu Đệ nhìn thấy chiếc áo cũng không dời mắt đi được.
Cô ta sinh được ba cô con gái, giờ cũng ghét con gái, không muốn nhìn thấy con gái, nhưng dù sao đó cũng là con gái mình, vẫn phải lo quần áo cho bọn trẻ.
Sao cô ta chưa từng thấy chiếc áo đẹp như thế này bao giờ?
Lưu Quế Chi mỉm cười chỉ chỉ vào Ngưu Tam Ny.
Ngưu Tam Ny cũng không rõ lắm, sửng sốt trong chốt lát rồi cẩn thận nhìn Phúc Bảo: "Ai ôi, đây chính là mấy bộ quần áo chị cho em lúc trước đó sao?"
Lưu Quế Chi gật đầu.
Ngưu Tam Ny tặc lưỡi khen: "Đẹp quá, đẹp thật đấy! Làm nổi bật lên được vẻ đáng yêu của Phúc Bảo! Mấy cô bé nhà chúng ta, sao chẳng có cô bé nào xinh xắn được như Phúc Bảo nhỉ!"
Lưu Chiêu Đệ ngồi ở cạnh đó nghe thấy vậy, lập tức cảm thấy không vui.
Ngưu Tam Ny cho Phúc Bảo áo, vậy sao trước kia Ngưu Tam Ny không cho mình?
Cô ta còn nói mấy cô bé nhà bọn họ không xinh xắn như Phúc Bảo, là đang nói ba cô con gái của cô ta xấu xí à?
Lưu Chiêu Đệ thầm khó chịu trong lòng.
Nhưng mấy người phụ nữ trong phòng đều không chú ý tới Lưu Chiêu Đệ, mọi người đều đang vây quanh nhìn Phúc Bảo, nhìn áo ngoài của bé, nhìn hoa thêu trên áo của bé, khen tay nghề của Lưu Quế Chi khéo léo, khen Phúc Bảo xinh xắn đáng yêu.
Ngưu Tam Ny vô tình nói ra những lời kia, lại không suy nghĩ quá nhiều —— bản thân cô ta có một đứa con gái, cũng thấy con gái mình không xinh xắn bằng Phúc Bảo, chuyện này là sự thật, có gì không thể nói ra chứ?
Lưu Chiêu Đệ xụ mặt xuống, từ từ quay sợi, mới đầu trong lòng còn mong có người chú ý tới mình đang mất hứng, tới khuyên mình mấy câu, ai ngờ chẳng ai chú ý đến cô ta.
Đến cuối cùng, không biết Miêu Tú Cúc lấy đâu ra được mấy hạt dưa, đưa cho Phúc Bảo để Phúc Bảo ăn, cô ta lập tức đỏ cả mắt, không nhịn được chua xót nói: "Người không biết còn tưởng Phúc Bảo là cháu gái ruột nhà chúng ta, người người đều thương ấy chứ!"
Nghe thấy vậy, Miêu Tú Cúc cũng lười chẳng thèm phản ứng cô ta.
Con dâu thứ ba là người hẹp hỏi, có mấy hạt dưa cô ta còn tính toán chi li, còn phải nói ra.
Miêu Tú Cúc khinh thường nói: "Không đưa cho Phúc Bảo ăn, chẳng lẽ là đưa cho con ăn? Con có dám không biết xấu hổ lấy không? Người lớn rồi mà còn không biết xấu hổ nói ra những lời này?"
Miêu Tú Cúc luôn nói chuyện kiểu vậy, ai cần quan tâm cô là ai, là con ruột hay con dâu, bà ta muốn châm chọc thì châm chọc, hơn nữa có chuyện gì bà ta cũng làm cho rõ. Cái loại người không dám quang minh chính đại, chỉ biết nói mấy câu quái gở khích bác người khác, là loại người bà ta khinh thường nhất.
Lưu Chiêu Đệ lắp bắp không biết nên trả lời thế nào, cô ta không giống như Thẩm Hồng Anh nghĩ gì nói đấy, nên tuy trong lòng rất khó chịu, nhưng cô ta ngại nói ra, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào chiếc áo trên người Phúc Bảo, nhìn thế nào cũng thấy ghen tỵ, cuối cùng ủy khuất liếc nhìn Ngưu Tam Ny.
Ngưu Tam Ny không hiểu gì cả!
Tại sao Lưu Chiêu Đệ lại nhìn cô bằng ánh mắt này, tại sao Lưu Chiêu Đệ làm như kiểu cô ta bắt nạt Lưu Chiêu Đệ không bằng?
Miêu Tú Cúc lạnh mắt nhìn xem, vừa liếc mắt đã nhìn ra được tâm tư của mấy cô con dâu nhà mình, trong lòng không khỏi buồn cười. Một Ngưu Tam Ny nói năng tùy tiện, một Lưu Chiêu Đệ đầy bụng tính toán nhưng lại thích thể diện ngại nói, một Lưu Quế Chi có tính tình tốt, làm việc nhanh nhẹn, suy nghĩ phóng khoáng, đáng tiếc là người câm!
Bà ta cười lạnh nói: "Có lời gì thì mau nói đi, con tức giận vì chị dâu hai có áo đẹp mà không cho con hả?"
Lưu Chiêu Đệ bị mẹ chồng chọc trúng tâm sự, cô ta xấu hổ đỏ mặt tới mang tai, lắp bắp nói: "Không có, không có... Thật ra ba đứa con gái của con đều đen, nhìn thô kệch, khó coi, không xứng mặc quần áo đẹp thế này."
Tuy ngoài miệng cô ta nói vậy, nhưng mắt vẫn lẳng lặng nhìn về phía chiếc áo Phúc Bảo mặc trên người.
Chiếc áo kia rất đẹp, bông hoa đỏ sống động, mấy chiếc lá cây cũng ra hình ra dạng, không biết được thêu kiểu gì!