Bà Hồ cười nói: "Theo tôi thấy, Phúc Bảo là đứa bé từ trong am ra, trên người có linh khí, người ta còn tên là Phúc Bảo, vậy đúng là đứa trẻ có phúc!"
Nghe lời của bà ta có vẻ rất có lý, nhưng mà ——
Đúng lúc này, đội trưởng đại đội sản xuất Trần Hữu Phúc đi tới.
Anh ta đưa mắt nhìn mọi người, cười nói: "Bà Hồ cũng ở đây à, tôi cũng đang muốn tổ chức cuộc họp, cùng mọi người thảo luận chuyện này."
Trần Hữu Lương là anh họ của Trần Hữu Phúc, đều là người cùng một nhà, nhưng cuộc sống khác nhau một trời một vực, giờ nghe thấy Trần Hữu Phúc nói vậy: "Có chuyện gì?"
Trần Hữu Phúc hơi bất đắc dĩ nói: "Lại chẳng phải là chuyện của gia đình Nhiếp lão tam, Vợ Nhiếp lão tam sống chết không chịu nuôi Phúc Bảo nữa, nói là Phúc Bảo ăn khỏe, phí lương thực, không muốn con bé nữa."
Nghe thấy vậy, mọi người đều bĩu môi nói: "Nhà bọn họ đã nuốt một trăm điểm công việc vào rồi vào, giờ nói không cần là không cần hả?"
Trần Hữu Phúc cũng không biết phải làm sao: "Cô ta nói, nếu cứ bắt cô ta nuôi Phúc Bảo, cô ta sẽ bắt Phúc Bảo ngủ ở ngoài cửa, đại đội sản xuất của chúng ta là đại đội sản xuất tiên tiến trong công xã, sao có thể để xảy ra loại chuyện này được, thế nên tôi suy nghĩ, nhìn xem có nhà ai trong đại đội sản xuất có thể nhận nuôi Phúc Bảo, chứ không thể để một đứa bé bị ném ra ngoài đường được."
Mấu chốt là chuyện này truyền đi rất khó nghe, đến lúc đó người trong công xã biết được sẽ chỉ mắng người làm đại đội trưởng là anh ta đây.
Mọi người nghe xong đều trố mắt nhìn nhau, vợ của Vương Tứ Qúy trêu ghẹo Trần Hữu Lương: "Anh còn chưa cưới vợ, hay là dẫn con gái trở về đi? Vừa rồi bà Hồ nói, Phúc Bảo có phúc đấy!"
Trần Hữu Lương vội vàng lắc đầu xua tay: "Tôi không nuôi nổi! Có phúc khí gì chứ, không thể bằng lương thực được!"
Ít nhiều gì anh ta cũng nghe người ta nói, biết cô bé Phúc Bảo đó ăn rất khỏe, nếu không sao gia đình Nhiếp lão tam khăng khăng muốn ném bỏ một đứa bé làm được việc đi.
Đầu năm nay, ai nhà chẳng thiếu lương, kiếm điểm công việc cả năm, chờ nhận chia lương thực cũng phải tính toán cẩn thận để không bị đói bụng, nên có nói thế nào anh ta cũng sẽ không dưng lại nhận nuôi một đứa bé đâu.
Trần Hữu Phúc thấy mọi người phản ứng thế cũng biết mọi người nghĩ gì, anh ta thở dài nói: “Được rồi, buổi tối đến chỗ tôi họp, cùng thảo luận về vấn đề này."
Dù thế nào anh ta cũng phải nghĩ cách tìm được gia đình nhận nuôi Phúc Bảo.
Bằng không, năm nay bọn họ sẽ không còn nhận được bằng khen tập thể lao động tiên tiến nữa.
Khoảng sân phía đông đại đội sản xuất được dùng để phơi lúa mì vào vụ thu hoạch hè. Hiện tại, trai gái già trẻ ở trong thôn đều đến đây hết, chờ Trần Hữu Phúc tổ chức cuộc họp. Nhiếp lão tam ngồi xổm ở góc sân hút thuốc, vợ Nhiếp lão tam cầm đế giày, vẻ mặt hầm hừ.
Trần Hữu Phúc hắng giọng tập trung mọi người, cùng bàn bạc chuyện này với mọi người.
"Lúc trước Phúc Bảo được thư ký công xã sắp xếp đến ở đại đội sản xuất của chúng ta, cũng đã nuôi được mấy năm rồi, giờ bảo trả về thì còn ra thể thống gì nữa? Nói thế nào đại đội sản xuất chúng ta cũng phải sắp xếp thỏa đáng cho đứa bé này, chứ nếu chờ đến lúc thư ký công xã hỏi tới, tôi cũng không thể giải thích được, vậy dù chúng ta có làm tốt hơn nữa, cũng không thể có được bằng khen!"
Có nàng dâu tên là Vương Hồng Tảo đứng ở cạnh đó nổi tiếng là người độc miệng, vừa nghe thấy vậy, cô ta cười hì hì nói: "Tôi nói này Đại đội trưởng, có việc gì anh cứ nói thẳng ra đi, sao tự dưng phải sắp xếp cho Phúc Bảo? Chẳng phải Phúc Bảo đang được gia đình Nhiếp lão tam nuôi dưỡng hay sao, tôi nghe Phúc Bảo gọi vợ Nhiếp lão tam là mẹ, một câu mẹ hai câu mẹ, nghe như thể còn thân hơn ruột thịt, sao giờ phải sắp xếp người nhận nuôi?"
Vương Hồng Tảo và vợ Nhiếp lão tam từng có mâu thuẫn với nhau vì một con gà con, từ đó bọn họ đều coi nhau như kẻ thù, thế nên những lời cô ta nói đều là cố tình.
Nghe thấy vậy, vợ Nhiếp lão tam thầm lo lắng trong lòng, bước vội lên chặn họng của đối phương: "Chuyện này liên quan gì đến cô, liên quan gì đến cô? Làm phiền cô à?"