Miêu Tú Cúc không muốn nói thêm gì nữa, bật cười lắc đầu: "Sao lúc trước lại để cho lão đại cưới người vợ không có đầu óc như con chứ! Tổng cộng chỉ có bằng đấy thịt, hầm còn được thêm chút nước, hai mươi mốt miệng ăn, mỗi người được một miếng, con còn muốn thế nào nữa? Con nghĩ là mẹ có nhiều thịt đến mức phần riêng cho Phúc Bảo nửa bát à? Con nghĩ là mẹ lấy được từ đâu ra?"
Nói đến đây, bà ta gần như là phun nước miếng đến trên mặt Thẩm Hồng Anh: "Mẹ có nửa bát thịt, len lén cho Phúc Bảo ăn riêng? Con coi mẹ là kẻ ngốc, hay con nghĩ mẹ biết biến ra thịt?"
Thẩm Hồng Anh bị Miêu Tú Cúc mắng thẳng vào mặt, cũng hơi bối rối: "Nhưng… nhưng con nghe Đông Ny nói, nói Phúc Bảo ăn nửa bát thịt! Trẻ con có thể lừa người được sao? Đấy đều là lời Phúc Bảo tự nói đấy."
Lưu Quế Chi đứng ở bên ngoài bị dọa sợ hết hồn, vội vàng dẫn Phúc Bảo đi vào.
Cố Vệ Đông nghe thấy vậy, nhíu mày hỏi Phúc Bảo: "Con từng nói con được ăn nửa bát thịt hả?"
Nhìn anh ấy có hơi hung dữ, Phúc Bảo đơ ra một lúc, nghĩ xong rồi lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
Tất cả mọi người đều lập tức nghi ngờ, Thẩm Hồng Anh được thế nói: "Nhìn xem nhìn xem, nó ăn hơn nửa bát thịt đấy!"
Phúc Bảo buồn bã, nhỏ giọng nói: "Là anh Thắng Thiên hỏi con từng ăn thịt thỏ chưa, con nói là được ăn ở nhà bà ngoại, con được ăn nửa bát, trong bát có bốn năm miếng thịt."
Nói đến đây, bé thật sự sợ sệt, không hiểu tại sao chuyện này trở thành vấn đề lớn. Bé nhìn sang Lưu Quế Chi nhờ giúp đỡ, nhỏ giọng nói: "Là bà ngoại gắp cho con, mẹ cũng để con ăn, nên con mới ăn..."
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người Cố gia từ lớn đến nhỏ, từ nam đến nữ đều ngây người.
Lưu Chiêu Đệ trốn ở trong phòng, đứng nép mình bên cửa sổ dán giấy nghe thấy vậy cũng nhất thời kinh hãi, xấu hổ đỏ mặt.
Hóa ra là cô ta nghĩ sai rồi?
Lúc này, sắc mặt của Thẩm Hồng Anh tái đi, sau đó lại đỏ bừng lên, cô ta xoa xoa tay, liếc mắt nhìn Lưu Quế Chi, nhìn Phúc Bảo, lại liếc nhìn Miêu Tú Cúc, miễn cưỡng tìm bậc thang cho mình đi xuống: "Vậy... Vậy sao thịt trong bát của Phúc Bảo lớn hơn trong bát những đứa trẻ khác?"
Miêu Tú Cúc khịt mũi, khinh bỉ liếc nhìn Thẩm Hồng Anh: “Thịt trong bát Phúc Bảo hơi lớn hơn thì làm sao? Con có biết thịt thỏ kia đến từ đâu không? Là của Phúc Bảo nhặt được đấy, Phúc Bảo nhặt được thỏ, sao lại không thể ăn nhiều hơn? Miêu Tú Cúc mẹ quản lý gia đình nhiều năm, đã từng bạc đãi các con chưa? Làm việc gì mẹ cũng phải cân nhắc trước sau, trong nhà có bốn con trai bốn con dâu mười cháu trai cháu gái, mẹ đã từng thiên vị đứa nào chưa?"
Miêu Tú Cúc được lý, nói một hơi gần như phun con dâu cả lên tường.
Thẩm Hồng Anh nghe thấy tiếng gầm của Miêu Tú Cúc, người lùn đi một đoạn, lại nghe bà ta gầm thêm câu nữa, người lại lùn đi một đoạn, đến cuối cùng hai chân của cô ta mềm nhũn ra, suýt nữa ngã ngồi ở trên nền nhà.
Cố Vệ Quốc thấy vợ mình như vậy, cũng tức giận đến giậm chân: "Chẳng chịu sống cho đàng hoàng, lúc nào em cũng chỉ biết kén cá chọn canh, nghe gió thành mưa, chọn này chọn kia! Sao em không ngẫm lại chính mình đi, em từng gặp con dâu nào như em chưa, giữa đêm giữa hôm chạy đến phòng mẹ gây gổ, muốn cho cả cái nhà này mất ngủ đêm nay à!"
Nói xong, Cố Vệ Quốc tức giận kéo Thẩm Hồng Anh: "Còn không mau xin lỗi mẹ!"
Thẩm Hồng Anh dè dặt nhìn Miêu Tú Cúc: "Con… con sai rồi, con—— đều là lỗi của con... Là con nghĩ lầm..."
Miêu Tú Cúc khịt mũi nói: "Hừ, chẳng lẽ mẹ còn phải trông cậy vào mấy câu nhận lỗi kia của con sao? Đêm hôm rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi!"
Vì vậy, cả gia đình giải tán ai về phòng đấy, Cố Vệ Quốc tự nhiên không thể dễ dàng tha cho Thẩm Hồng Anh, sau khi trở về phòng, anh ta lại mắng Thẩm Hồng Anh thêm một lúc.
Bình thường Thẩm Hồng Anh rất đanh đá, cũng rất nóng tính, Cố Vệ Quốc có thể nhịn được thì sẽ nhịn, nhưng lần này anh ta thật sự tức giận, hai người ầm ĩ đến tận nửa đêm.