• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngưu Tam Ny không khỏi sửng sốt khi nghe những lời này của Miêu Tú Cúc, sau đó cô ta bừng tỉnh hiểu ra, nhìn chiếc áo, rồi lại quay sang nhìn Lưu Chiêu Đệ, cô ta phì cười nói: "Tổ tông nhà tôi ơi, chị còn tưởng là vì chuyện gì, đều vì mấy chiếc áo này hả? Lúc trước chị từng đưa cho em mấy chiếc áo này rồi, nhưng em chê không thèm nhận, nói là quá cũ không mặc được nữa còn gì!"

Lúc ấy, Ngưu Tam Ny thấy Tảo Xuân nhà mình mặc mấy bộ quần áo này đã chặt, nên đưa cho Lưu Chiêu Đệ.

Nhưng lúc đó Lưu Chiêu Đệ đang mang thai, người khác coi bói nói cô ta mang thai con trai, cô ta tâm cao khí ngạo, chỉ thoáng liếc nhìn mấy bộ quần áo cũ Ngưu Tam Ny mang tới, cứ thế ngại cũ, nói mấy câu không lạnh không nóng rồi trả lại.

Ngưu Tam Ny thấy vậy cũng thèm không khách khí, lập tức lấy lại mấy bộ quần áo này.

Lưu Chiêu Đệ nhất thời không hiểu: "Sao có thể, em thấy bộ quần áo đẹp thế này, mấy bộ quần áo kia —— "

Ngưu Tam Ny cười: "Đó là do Quế Chi đã sửa lại áo, tự thêu mấy bông hoa nhỏ lên chỗ vá, còn sửa lại ống tay áo và khóa quần, đừng nói là em, đến chị còn không nhận ra quần áo mình đưa nữa là."

Nói xong, Ngưu Tam Ny bật cười sang sảng.

Lưu Chiêu Đệ trợn tròn hai mắt, hơi không dám tin, lại hơi xấu hổ, mặt đỏ giống như con tôm luộc.

Miêu Tú Cúc cười lạnh nói: "Sau này con bớt cái tính bớt lải nhà lải nhải chọn cái này ngại cái kia đi, bản thân mình không muốn, còn nghi ngờ người khác, con nghĩ mình có thể diện lớn lắm sao? Chỉ sinh có mỗi mấy đứa con gái thôi, có cần ai cũng phải cung phụng con không?"

Lưu Chiêu Đệ không giống Thẩm Hồng Anh và Ngưu Tam Ny, Thẩm Hồng Anh thường xuyên châm ngòi ly gián nhưng da mặt dầy, bị mắng cũng sẽ mắng lại người khác, còn Ngưu Tam Ny thì không quan tâm đến bị bị chửi, nhưng Lưu Chiêu Đệ lại rất để ý.

Giờ bị Miêu Tú Cúc mắng khó nghe như vậy, cô ta đỏ hoe hai mắt, lấy tay che miệng, cúi đầu chạy ra ngoài.

Thế này là khóc đấy à?

Miêu Tú Cúc tặc lưỡi lắc đầu: "Sao lại rước phải đứa con dâu như thế này về chứ!"

Mệnh bà ta đúng là khổ, bốn cô con dâu, đều không được cô nào hoàn hảo!

——

Có lẽ là vì một trăm cân hạt cao lương kia, mấy ngày nay Miêu Tú Cúc đối xử với Phúc Bảo khá tốt, vẻ mặt ôn hòa, bé muốn ăn cái gì cũng không cấm bé, bé muốn ăn bánh bột hay cao lương cũng tùy bé chọn.

Nhưng Phúc Bảo rất khắc chế, bé không dám ăn qúa nhiều, sợ Cố gia sẽ ghét bỏ mình ăn nhiều, cũng sợ mình ăn nhiều xong Miêu Tú Cúc sẽ mắng Lưu Quế Chi, vì vậy bé chỉ ăn no khoảng bảy phần rồi không dám lấy thêm.

Nếu vẫn còn đói, bé sẽ uống nước lấp bụng, như vậy bụng đó cũng không sôi lên ục ục nữa.

Bé cũng không tiện ăn bánh trứng gà của Lưu Quế Chi nữa, nếu nửa đêm đói bụng không ngủ được, bé sẽ ôm chặt bụng, như vậy tiếng sôi ục ục sẽ nhỏ hơn.

Bình thường vào ban ngày, bé cũng có mắt nhìn, mấy anh chị trong nhà đều đi học, chỉ có Tú Ny Đông Ny và Cố Thắng Thiên ở nhà. Tú Ny dẫn Đông Ny đi ra ngoài chơi, Cố Thắng Thiên đi chơi với mấy bé trai khác trong cùng đại đội sản xuất, bé lại giúp việc nhà quét sân, giặt quần áo, hoặc là thử học bện chiếu.

Thỉnh thoảng lúc bé đi ra ngoài, hoặc là có hàng xóm tới, mọi người đều rất bất ngờ khi thấy bé.

Mọi người đều nói hiện tại Phúc Bảo đã trở nên xinh xắn hơn nhiều, nhìn xinh xắn giống như tiểu đồng tử ở trong chùa.

Phúc Bảo nở nụ cười ngọt ngào với mọi người.

Cứ như vậy, người khác nhìn thấy bé đều sờ đầu bé nói, nhìn bé không giống đứa trẻ xui xẻo, vợ Nhiếp lão tam đúng là làm bậy.

Vừa nghe thấy người khác nói tới vợ Nhiếp lão tam, Phúc Bảo lập tức im lặng.

Bé vẫn còn nhớ vợ Nhiếp lão tam không muốn bé.

Ngày hôm nay, sắp đến tết trung thu, mấy người Tú Ny lại chạy ra ngoài chơi nghịch bùn, Lưu Quế Chi làm xong việc sớm, cô ấy muốn dẫn Phúc Bảo đi về nhà mẹ đẻ của mình, về nhà ngoại cho gia đình xem cô con gái nhỏ cô ấy mới nhận nuôi.

Nghe thấy vậy, Phúc Bảo ngoan ngoãn đi vào nhà thay quần áo.

Vừa rồi bé đi cho gà ăn, cố tình mặc bộ quần áo cũ nhất, giờ Lưu Quế Chi dẫn bé đi ra ngoài, bé muốn mặc bộ đồ hoa được Lưu Quế Chi thêu cho mình.

Lưu Quế Chi thấy bé thay quần áo, cũng mỉm cười đi thay đồ, thu dọn xong rồi dẫn bé đi ra ngoài.

Lúc đi ra ngoài, bọn họ tự nhiên gặp được mấy người trong đội sản xuất, bọn họ lần lượt đi làm về, nhìn thấy hai mẹ con, bọn họ đều mỉm cười nói: “Hai mẹ con mặc đồ mới đi đâu vậy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK