• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sở Mộ biết Lặc Lãng không thích mình, nhưng kia dù gì cũng chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi, Sở Mộ không cần phải đi so đo với nó.

“Hừ, khó chiều.


Trên bàn cơm nhìn thấy đồ ăn trước mặt Sở Mộ rõ ràng không giống với người khác, Lặc Lãng không nhịn được châm chọc một câu, tuy rằng nói tiếng Sở nhưng cũng không trôi chảy lắm, có lẽ chỉ là muốn để Sở Mộ nghe hiểu thôi.

Sở Mộ hiểu rõ ý đồ của cậu nhưng không tức giận, y bình tĩnh cầm lấy đôi đũa chưa được dùng qua gặp một miếng đồ ăn thả vào chén Lặc Lãng, “Nếm thử xem.


Lặc Lãng bị hành động của y làm cho hoảng sợ, xém chút nữa quăng luôn cái chén ra ngoài, “Ngươi…”
Bắt gặp đôi mắt lục thẫm đang nhìn mình của huynh trưởng, Lặc Lãng đành phải nuốt lời nói vừa ra tới miệng trở vào, cầm đũa lên cau mày gấp miếng đồ ăn trong chén đưa lên miệng, sau khi nhai được hai cái vẻ mặt cậu lập tức thay đổi, làm sao lại…
Làm sao lại có thể ngon tới vậy chứ…
Sức ăn của dị tộc rất lớn, chủ yếu là thịt, chưa bàn tới chuyện có ngon hay không thì lúc chín tộc vẫn còn chia rẻ trước kia, bọn họ còn chả dùng tới đũa, có thể thấy được ăn uống qua loa tới mức nào.


Mà đũa đồ ăn Sở Mộ gấp cho cậu kia lại mềm mại ngon miệng, khiến vị giác như được sống lại vậy.

Phát hiện vẻ mặt của Lặc Lãng thay đổi, khóe miệng Sở Mộ khẽ cong lên, y không nói gì lại đưa tay đổi đĩa đồ ăn kia với đĩa trước mặt Lặc Lãng.

Nhìn thấy hành động của y, Lặc Lãng hừ nhẹ một tiếng nhưng cũng không ngăn lại.

Một tiếng vang gãy gọn đột nhiên truyền tới từ chủ vị, Sở Mộ có hơi thắc mắc nhìn sang, chỉ thấy Nhung Hách đã gác đũa lên chén, đồ ăn còn chưa vơi được một nửa so với mọi khi.

“Ngài, ngài ăn xong rồi sao?”
Nhung Hách không đáp, chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm đĩa thức ăn trước mặt Sở Mộ.

Sở Mộ nhìn theo mắt hắn, khẽ hiểu ra, cười cười đưa đồ đến trước mặt Nhung Hách, “Ăn đi.


Nhung Hách chậm rãi liếc nhìn Lặc Lãng, cầm đũa lên ăn.

Nhận ra một tia khoe khoang trong mắt huynh trưởng nhà mình, Lặc Lãng, “…”
Ngược chó à?
Cố nhịn ăn cho xong bữa cơm, Lặc Lãng lập tức lao vút ra ngoài không dám quay đầu lại,, “Đệ đi tìm Nạp La Đa ca chơi đây.


Câu này nói bằng tiếng dị tộc nên Sở Mộ không hiểu được.

Nhung Hách lùa hết đồ ăn Sở Mộ đưa qua vào chén, “Không cần để ý tới nó.


Sở Mộ gật đầu.


Chuyện mà Sở Mộ làm gần đây hầu như tất cả dị tộc đều đã biết, đương nhiên Lặc Lãng cũng nằm trong số đó, con người đều ích kỷ, rất ít người có thể làm được như vậy, nhưng cậu vẫn không vui nổi, huynh trưởng cậu rõ ràng biết cậu ghét người nước Sở nhưng lại cố ý đi cưới tiểu hoàng tử nước Sở, cả ngày đi ra đi vào là chạm mặt nhau ngay.

Nhưng mà suy cho cùng thì cậu chỉ là một thiếu niên, dù cho có ghét người nước Sở đi nữa, cũng không tới mức mang thù sâu oán nặng gì với người ta.

Hơn nữa trong lòng cậu hiểu rõ, bản thân mình cơ bản không thể ghét nổi tiểu hoàng tử này.

Tiểu hoàng tử này rõ ràng đã hơn mười tám tuổi rồi mà sao vẫn lùn hơn cậu nửa cái đầu chứ, từ nhỏ Lặc Lãng đã thích đi theo Nhung Hách nên cũng hiểu rõ vài chuyện, chỉ có người không được xem trọng mới bị đưa đi hòa thân, xem ra tháng ngày tiểu hoàng tử này ở nước Sở trải qua cũng không mấy dễ dàng.

Lại nhìn tới thái độ của huynh trưởng mình đối với Sở Mộ, hẳn là rất thích y.

Quân doanh đã ở ngay trước mắt, Nạp La Đa khoác áo choàng đỏ đứng trên đài cao, khuôn mặt nghiên lệ hết sức bắt mắt.

Lặc Lãng đột nhiên nhíu mày, còn Nạp La Đa ca thì phải làm sao, cậu biết Nạp La Đa ca thích huynh trưởng mình rất nhiều năm rồi, cậu còn từng cho rằng Nạp La Đa ca sẽ trở thành anh dâu của mình.

Lúc Lặc Lãng đang tự hỏi thì Nạp La Đa đã thấy được cậu, hắn vẫy vẫy tay với thiếu niên, “Mau qua đây, hôm nay dạy đệ cưỡi ngựa bắn cung.


Lặc Lãng không muốn bị nhận ra mình đang rối rắm, bày ra khuôn mặt vui vẻ bước về phía trước, tài cưỡi ngựa bắn cung của Nạp La Đa ở dị tộc được xem là đứng thứ nhì, đứng nhất đương nhiên là huynh trưởng cậu.

Còn chuyện của huynh trưởng thì để sau này tính tiếp vậy, được dịp phải tìm cơ hội khuyên Nạp La Đa ca từ bỏ huynh trưởng thôi.

Từ khi thủ lĩnh đời trước kế vị, tuy rằng không có quy định rõ ràng nhưng dị tộc bên này đã công nhận chế độ một vợ một chồng, chỉ cần thành thân chính là một đời cùng nhau.

Thần thảo nguyên sẽ chứng giám cho tình yêu của bọn họ.

Về chuyện này, mãi lâu sau Sở Mộ mới biết được.

Trong lều.


Sau khi ăn xong Sở Mộ tựa vào ngực Nhung Hách, nam nhân đang đưa tay giúp y xoa xoa cái bụng hơi căng lên.

“Vì sao nó lại ghét người nước Sở như vậy?” Sở Mộ không nhịn được hỏi một câu.

Tuy Nhung Hách thật sự không muốn trả lời, nhưng khi nhìn tới đôi mắt sáng trong như trẻ nhỏ hiếu học của Sở Mộ, hắn không thể nào đành lòng từ chối, buộc phải mở miệng giải thích.

Khi Lặc Lãng còn nhỏ, bởi vì ham chơi chạy xa nên bị người nước Sở xem như nô lệ bắt lại, tuy rằng sau đó được cứu thoát, nhưng bắt đầu từ khi ấy nó lại ghét người nước Sở.

Nghe tới chuyện này Sở Mộ có hơi ngạc nhiên, gật đầu đã hiểu.

Nhung Hách đưa tay ôm ghì lấy y, đầu chôn vào hõm vai Sở Mộ, hơi thở ấm áp phun lên cổ y.

“Hở?”
“Không cần để ý tới nó.


Đây là lần thứ hai Nhung Hách nói câu này, chỉ là giọng nói lúc này có hơi rầu rĩ.

Cho dù có ngốc đi nữa Sở Mộ cũng hiểu được ý hắn, mặt y bỗng chốc đỏ bừng, tay chân luống cuống.

Không lẽ hắn…
Không lẽ hắn đang ghen sao?.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK