• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lúc Nhung Hách quay lại thấy Sở Mộ đang rút vào chăn, hắn cho là y đã ngủ rồi nên động tác cũng cố gắng nhẹ nhàng, vừa đi tới mép giường đột nhiên nghe thấy được một hồi tiếng khóc nho nhỏ, âm thanh kia thật áp lực, ngắt quãng truyền vào tai hắn.

Nhung Hách vội vàng xốc chăn lên, thiếu niên cả người trần trụi bị phủ kín bởi dấu vết hoan ái, y ôm lấy đầu gối, cuộn người thành một cục rồi chôn mặt vào đó, lưng cong thành một đường cong xinh đẹp, tinh dịch từ cửa huyệt đang chảy ra trên đùi dần khô lại kết thành mảng trắng, nhưng Nhung Hách lại không có tâm tình đi thưởng thức cảnh đẹp này, hắn khom lưng ôm lấy Sở Mộ vào ngực, nhìn thấy đôi mắt đã khóc tới mức sưng đỏ kia, cũng không biết đã khóc hết bao lâu rồi nữa, trong mắt đã không thể tuông ra thêm nước mắt nước nữa, cả người cũng đang nấc lên rất là đáng thương.

Nhung Hách không hiểu y bị làm sao, vốn luôn không biết ăn nói nên hắn cũng không biết phải nói gì để an ủi, chỉ có thể lặp lại: “Đừng… đừng khóc…”
Bàn tay to rộng phủ lên lưng Sở Mộ, nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Lúc bị ôm vào vòm ngực nóng hổi, Sở Mộ mới ngửi được mùi rượu truyền tới từ trên người nam nhân, thân thể y cứng đờ, đột ngột đẩy mạnh hắn ra, từ chối cái ôm của nam nhân.

“Đáng ghét… người xấu… ngươi… đừng qua đây…”
Sở Mộ cực kỳ không muốn đến gần hắn, y lùi vào sâu trong giường, gần như đã quên mất chuyện muốn lấy lòng Nhung Hách.


Nhung Hách không rõ lý do mình bị đẩy ra, nhưng mà hắn cũng không nổi giận, hắn bắt lấy cổ chân Sở Mộ, mặc kệ sự giãy giụa của y lần nữa kéo người trở vào lòng ngực, lại lấy hỉ phục ở bên cạnh qua khoác lên người y, “Đi tắm.


Sở Mộ không thích cái ôm đầy mùi rượu này, nhìn dáng vẻ bình tĩnh của nam nhân khiến trong lòng Sở Mộ càng thêm ấm ức, vậy ra người nay đi uống rượu hết nửa buổi, hiện giờ tại sao còn về lo chuyện y có tắm rửa hay không chứ?
“Ta… ta không muốn đi…” Sở Mộ đẩy ngực hắn.

Lúc này Nhung Hách đã có chuẩn bị, hắn ôm cứng Sở Mộ vào ngực, vững vàng đi ra ngoài, “Dơ.


Nghe thấy lời này Sở Mộ lại muốn khóc, khi Nhung Hách vừa đi không bao lâu y đã luồn tay vào cửa huyệt phía sau muốn lấy chất lỏng bên trong ra, nhưng đầu ngón tay chỉ vừa mới vói vào một chút đã đau không chịu nổi, đành phải bỏ cuộc, nhìn cách làm kia của nam nhân thì nơi đó chắc chắn đã sưng lên mất rồi.

Vì Sở Mộ giãy giụa làm tinh dịch trong cơ thể bắt đầu chảy ra, khiến cho y có cảm giác không thể khống chế được, mặt mài Sở Mộ tái nhợt, đơ người không dám lộn xộn nữa.

Thấy người trong ngực cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn, Nhung Hách vén lều vải đi ra ngoài, nơi này là chỗ để ngủ nên phòng tắm không nằm ở đây.

Nhận ra Nhung Hách cứ định ra ngoài như vậy, Sở Mộ sợ tới mức cuốn quýt, y căng thẳng rút vào hỉ phục chỉ để lộ ra đôi mắt sưng đỏ.

Nhung Hách nhìn dáng vẻ căng thẳng này của y chả hiểu sao lại thấy hơi đáng yêu, hắn chậm rãi giải thích: “Không… không có ai, đều về cả rồi.


Tiệc rượu đã tan, mọi người đều uống không ít rượu nên hiện giờ hẳn là đều đã trở về ngủ, hắn muốn bảo Sở Mộ không cần căng thẳng tới vậy, hắn cũng sẽ không để người khác nhìn thấy cơ thể trần trụi của y đâu.


Nhưng vừa dứt lời lập tức có một đội binh lính tuần tra đi tới dùng tiếng dị tộc nói một câu, “Chào thủ lĩnh!”
Sở Mộ: “…”
Nhung Hách: “…”
Sở Mộ sắp bị hắn làm cho tức chết, y nhẹ huýt huýt bả vai nam nhân, há miệng cắn lên.

Đồ lừa đảo to bự! Quỷ đáng ghét!
Nhung Hách thoáng trầm mặc rồi mới tiếp tục bước đi.

Hừm, ngày mai đội binh lính này thêm bài huấn luyện cưỡi ngựa vậy.

Cơ bắp của Nhung Hách thật rắn chắc, môi Sở Mộ lại bị hôn tới sưng lên nên vừa mới cắn được một lát đã tự thấy đau miệng, y dẹp bỏ ý định cắn tiếp mà ngốc ngốc dựa vào ngực nam nhân.

Nước nóng vừa được nấu xong, sau khi được pha tới độ ậm vừa phải Nhung Hách mới đặt Sở Mộ vào trong, thật cẩn thận tắm cho y, không để ý tới tiếng kêu khóc của Sở Mộ lấy hết tinh dịch trong cơ thể y ra ngoài.

Nhung Hách đè lại dục vọng trong người mình mà giúp Sở Mộ tắm rửa, lại lấy khăn lao khô người y sau đó để lên bàn, rồi dùng nước mà Sở Mộ vừa tắm xối một chút.

Sở Mộ có hơi ngạc nhiên nhìn hành động của nam nhân, y đè sự rung động xuống đáy lòng, ép bản thân không đi qua nhìn hắn.

Nhung Hách không phát hiện được sự khác thường của y, sau khi tắm xong lại bế Sở Mộ đi trở ra.

Đôi chân trắng nõn của Sở Mộ đung đưa trên không, cảm thấy hình như Nhung Hách đang xem y là một đứa trẻ, ngẫm nghĩ gì đó rồi đưa chân đạp nhẹ nam nhân một cái.

Nhung Hách cúi đầu nghi hoặc nhìn y.


Sở Mộ nhe ra hàm răng trắng tinh, “Ngươi đáng ghét nên ta muốn đá ngươi đó.


Nhung Hách gật đầu: “Được, bớt giận, em cứ đá.


Lời nói của Nhung Hách vẫn gãy gọn như vậy, nhưng có thể khiến người khác hiểu được ý hắn, Sở Mộ không nhịn được bật cười.

Đồ ngốc.

Trên bầu trời thảo nguyên mùa hạ điểm xuyết những ngôi sao, Sở Mộ ngẩng đầu nhìn lên, sao trời theo đó rơi xuống đôi mắt đen của y.

Nhung Hách si ngốc nhìn y chằm chằm.

Rồi khẽ hôn lên đôi mắt kia.

.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK