• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Hầu hết thời gian Nhung Hách đều trầm mặc y như tảng đá, rất ít khi để lộ cảm xúc ra ngoài, không thể nào nhìn ra được gì dưới vẻ mặt bình tĩnh của hắn.

Sở Mộ cũng không dám đi suy đoán nội tâm của hắn, bất luận có phải hắn ghen hay không thì khi nhìn ra mấy phần buồn bực trên mặt hắn, trong lòng Sở Mộ vẫn thoáng trào ra một chút ngọt ngào.

Điều này chứng tỏ trong lòng Nhung Hách vẫn có một chỗ nho nhỏ cho y.

Mùa hạ Phương Bắc ngắn ngủi, lúc trận gió lạnh đầu tiên thổi về phương Nam cũng là lúc dị tộc bắt đầu bận rộn.

Dị tộc có sáu tộc định cư cố định ở mấy nơi trên phương Bắc, còn ba tộc vẫn giữ lại thói quen sống du mục, tộc của Nhung Hách chính là hậu duệ của một trong ba tộc kia, đồ đằng hình đầu sói, bảo hộ dị tộc cùng muôn vàn sinh linh trên thảo nguyên.

Nghe Á Lam nói trước kia ở đây có một phong tục, vào lúc này thê tử dị tộc sẽ làm một cái túi thơm, mấy ngày trước khi di chuyển đưa nó cho trượng phu của mình, có ý nghĩa trừ tà và cầu phúc.

Nhưng hiện giờ đã qua rất lâu rồi nên không phải ai cũng sẽ làm vậy.

Sở Mộ biết đây là nàng cố ý nói với y, tuy rằng ngoài mặt y không tỏ vẻ gì nhưng vẫn nhớ kỹ trong lòng, len lén chạy đi tìm mẫu thân Nhung Hách học may vá rồi trốn trong lều mày mò.


Tới nỗi vì cái gì y lại muốn đưa túi thơm cho Nhung Hách, có lẽ chỉ đơn thuần là muốn đưa, cũng có lẽ là muốn lấy lòng hắn, nguyên nhân thật sự là vì sao chính bản thân y cũng không thể hiểu được.

Gần đây tâm trạng Nhung Hách càng ngày càng buồn bực, mấy ngày nay thê tử nhỏ thơm tho mềm mại của hắn không chịu cho hắn chạm vào.

Nếu không phải hôm nay sờ dưới gối đụng phải cái túi thơm còn chưa hoàn thành kia, xém chút nữa hắn đã cho là mình lỡ chọc giận Sở Mộ lúc nào không hay.

Túi thơm trong tay hiển nhiên còn chưa được làm xong, đường may có hơi xiêu vẹo, nhưng nếu Sở Mộ không muốn nói với hắn thì hắn cũng sẽ làm như không hay biết gì để lại chỗ cũ.

Nhưng mà mỗi ngày nhìn thấy dáng vẻ giấu giếm của y Nhung Hách lại không nhịn được, đè y xuống giường yêu thương một trận cho thỏa.

Huyệt đạo căng chặt chỉ cần dùng tay xoa xoa mấy cái đã bắt đầu chảy nước, theo kẽ ngón tay Nhung Hách chảy xuống dưới, tuy hắn biết rằng là do loại thuốc kia nhưng rõ ràng Sở Mộ vẫn không quen được, cả cơ thể biến thành màu hồng nhạt khóc lóc bảo hắn nhanh một chút.

Thuốc này ban đầu hắn vốn đợi lúc Sở Mộ ngủ mới nhét vào hậu huyệt, còn chưa giấu được bao lâu đã bị Sở Mộ bắt được rồi.

Trong cảnh tranh tối tranh sáng, đôi mắt đen bóng mơ mơ màng màng nhìn chằm chằm hắn, giọng nói vẫn còn mang theo ngáy ngủ, “Phu quân?”
Nhung Hách đờ người, có hơi chột dạ rút ngón tay vẫn đang để trong cơ thể y ra, phía trên ngón tay vẫn còn dính nhớp chất lỏng.

Cảm giác phía sau có dị vật trở nên hết sức rõ ràng, Sở Mộ vặn mông mấy cái, đôi mày đẹp nhíu lại, “Khó chịu…”
Y vô thức đưa tay ra sờ phía sau, tới lúc sờ đến thứ đồ bên trong hậu huyệt kia vẻ mặt bỗng chốc cứng đờ lại, dần dần tỉnh táo.

Giờ y mới hiểu thì ra nhiều ngày nay thật sự không phải ảo giác của mình, Nhung Hách đúng là nhân lúc y ngủ say nhét đồ vào đó.

Sở Mộ rút tay ra ngồi dậy, đồ vật phía sau càng tiến sâu vào cơ thể, y cau mày trừng Nhung Hách như đang chờ hắn giải thích.

Không hiểu tại sao Nhung Hách đột nhiên không dám đối diện với đôi mắt kia, vốn hắn không định nói với Sở Mộ, chủ yếu là vì hắn sợ y không thể chấp nhận được, nhưng mà hiện giờ đã bị bắt tại trận nên đành phải ấp úng giải thích hết từ đầu tới đuôi thôi, nhưng chưa đợi hắn nói hết Sở Mộ đã mặt đỏ tai hồng che kín miệng hắn lại, tiếng nói lắp bắp rơi vào tai hắn, “Được… được rồi… đừng… đừng nói nữa…”
Sao lại có người có thể nghiêm túc nói ra mấy lời như vậy chứ.

Cái gì mà ôn dưỡng hậu huyệt, sẽ chảy nước gì đó…
Thuốc kia lớn cỡ đầu ngón cái, lúc vào cơ thể gặp nhiệt sẽ hòa tan sau đó thấm vào thành ruột, sau khi dùng một khoảng thời gian thật sự sẽ chảy nước, không chỉ như vậy còn đi kèm với ngứa, tựa như có con kiến đang bò trong huyệt, hận không thể lập tức dùng thứ gì đó chọc vào gãi ngứa.


Sở Mộ sụt sịt mũi, bị hành hạ tới không chịu nổi, giáo dưỡng từ nhỏ lại khiến y không thể nào nói được mấy lời nói trần trụi kia, chỉ tới khi thật sự không nhịn được nữa y mới bất lực chộp lấy tay Nhung Hách, bảo hắn bên trong mình ngứa, giọng điệu cực kỳ đáng thương.

Tóc ước dính lên má, dưới thân phun ra nuốt vào dương v*t thô to, nhận lấy sự thao lộng của nam nhân.

Sở Mộ cho là mình càng ngày càng trở nên dâm đãng, lại hối hận mình không nhận ra sớm một chút, đành phải để lại mấy vết cào cùng với dấu răng trên người đầu sỏ gây tội trút giận.

Nhung Hách cảm thấy phản ứng của y thật sự có hơi lớn, mỗi lần làm xong sang hôm sau hai mắt luôn sưng lên, còn muốn dùng đôi mắt đo đỏ đi thêu túi thơm cho hắn, nhìn thôi đã thấy đau lòng rồi, hắn bèn đổi thành một loại thuốc khác ôn hòa hơn, cách hai ngày lại dùng một lần.

Nhưng mà hắn vẫn rất thích Sở Mộ như vậy, bình thường y sẽ không chủ động nhưng lúc dùng thuốc sẽ nắm lấy dương v*t hắn đưa vào cửa huyệt, cầu xin hắn mau chóng tiến vào.

Chuyện này thật sự làm Nhung Hách nhớ mãi không thôi.

Thời tiết đột ngột trở lạnh một cách bất ngờ, bầu trời âm u, cỏ cây bắt đầu khô héo, năm nay sẽ chuyển đi sớm hơn một chút.

Sở Mộ định thêu một cái đầu sói lên túi thơm, nhưng y thật sự không làm được, mũi thêu xiêu xiêu vẹo vẹo, mấy lần còn đâm cả vào tay.

Bầu không khí bận rộn ngày một rõ ràng, sau khi bàn bạc thì thống nhất hai ngày sau sẽ bắt đầu lên đường.

Tuy rằng quá trình có hơi trúc trắc nhưng Sở Mộ vẫn làm xong được túi thơm, bên trong cho vào mấy loại dược thảo với ý nghĩa trừ tà, mùi thuốc thoang thoảng tỏa ra từ vải dệt.

Làm xong hết thảy, Sở Mộ giấu túi thơm vào lòng ngực đợi Nhung Hách trở về.

Thời gian đợi chờ bao giờ cũng dài đằng đẵng như vậy, bầu trời dần tối mới thấp thoáng nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài, trong đó có một giọng nói hết sức quen thuộc, đó là giọng của Nhung Hách.

Mí mắt đang nhắm của Sở Mộ lập tức mở bừng, đôi mặt phút chốc sáng lên lấp lánh, y đứng lên chạy nhanh ra phía ngoài, không hiểu vì sao giờ này y chỉ muốn nhìn thấy Nhung Hách sớm một chút, đưa túi thơm trong ngực đến tay hắn thôi.

Mới chạy được một nửa y đột ngột dừng lại, cách đó không xa có hai người dáng vẻ thân mật, vui vẻ trò chuyện cùng nhau, hai người kia dường như không hề nhận ra chuyện y đã tới gần.

Nhìn một lát, Sở Mộ đột nhiên nhớ tới trong yến hội ngày ấy, Nhung Hách cũng nói chuyện với Nạp La Đa nhiều như vậy, khóe miệng nam nhân khẽ mỉm cười, ánh mắt nghiêm túc nhu hòa chăm chú nhìn Nạp La Đa, không thèm liếc y lấy một cái.


Lòng đầy nhiệt tình dường như bị một chậu nước lạnh dội tắt.

Sở Mộ âm thầm hé miệng, ánh sáng trong mắt vụt tắt, y không biết mình nên nói gì nữa, đành phải cứng đờ xoay người chầm chậm trở về lều.

Y thừa nhận y rất ghe tị.

Nhung Hách rất ít khi cười nói với y, không phải rất ít mà là gần như không có.

Nhưng hắn lại thường xuyên cười với Nạp La Đa, dáng vẻ thân mật như thể bất cứ ai cũng không xen vào được vậy.

Sở Mộ ngồi trên ghế, có hơi đờ đẫn.

Y không thèm để ý tới đâu…
Thật sự không để ý sao?
Sở Mộ cố nặn ra một nụ cười, biết bản thân chỉ đang tự lừa mình dối người.

Y dần dần hiểu rõ ngày hôm đó say rượu vì sao lại khóc trong mộng.

Có lẽ vào buổi chiều hoàng hôn rực trời khi ấy.

Y đã động lòng mất rồi.

.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK