• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Cả người Sở một bắt đầu run rẩy, dương v*t vốn bởi vì đau đớn mà mềm xuống cũng ngẩng đầu lên, huyệt thịt như cái miệng nhỏ tham ăn cắn lấy dương v*t Nhung Hách không buông.

Nhung Hách cuốn lấy cái lưỡi mềm mại mút mát một lúc mới rời khỏi miệng y, tiếng rên rỉ bị kẹt trong cổ họng lập tức tràn ra, thanh âm ngọt ngào quyến rũ rót vào tai nam nhân, hắn nảy ra ý xấu nắm chặt eo nhỏ của Sở Mộ, bắt đầu chọc mạnh vào điểm kia.

“A… đừng… đừng chọc nữa… a…”
Tuy Sở Mộ nói vậy nhưng tất nhiên Nhung Hách không nghe theo, hắn nhận ra chỗ đó khác biệt, tên nhóc đang kề trên bụng hắn thích thú phun ra chất lỏng, dịch nhờn nửa trong suốt chảy ra từ quy đầu hồng nhạt, khiến bụng của cả hai đều nhớp nháp không chịu được.

Huyệt đạo cắn thật chặt, mỗi lần tiến vào đều cảm thấy như quy đầu đang phá đi từng tầng từng tầng vật cản, nhưng sau khi qua được nơi ấy lại biến thành mị thịt bao bọc lấy nó, như đang lấy lòng mà thay nhau mút thân trụ.

Sở Mộ bị chọc tới không thở nổi, thân thể đang treo trên không bị Nhung Hách ôm vào ngực, nam nhân đâm chọc vừa nhanh vừa mạnh, dương v*t Sở Mộ cũng theo đó đong đưa vẩy ra mấy giọt chất lỏng trong suốt.


Y níu chặt lấy bả vai Nhung Hách, ngay cả móng tay cũng bấm sâu vào vai nam nhân, trong miệng đứt quãng lầu bầu mấy câu, “Nhẹ chút… hu… nhẹ… nhẹ thôi…”
Nhung Hách đâm chọc y như phát điên, tới nỗi trên bụng Sở Mộ cũng bị chọc tới nhô lên, nhìn tới chỗ kia càng khiến Nhung Hách thấy kích thích tới đỏ cả mắt.

Dáng vẻ này của nam nhân làm Sở Mộ thấy sợ hãi, y lại dùng chiêu khóc lên, nắm lấy một lọn tóc của Nhung Hách, “Em đau… ngài… ngài nhẹ một chút được không…”
Sở Mộ biết nói vậy nam nhân sẽ đau lòng vì y.

Thật ra y cũng không đau tới như vậy, chỉ là cảm giác sung sướng truyền tới từ sâu trong thân thể khiến y cảm thấy hồi hộp cùng hoảng sợ, y trở nên quá dâm đãng, mà y lại không muốn mình trở nên như vậy.

Động tác của Nhung Hách quả nhiên chậm lại, hắn tạm dừng một lát sau đó đẩy ngã Sở Mộ lên giường, gấp hai chân y lên, tư thế này có thể nhìn thấy rõ ràng nơi đang gắn kết với nhau của hai người, cửa huyệt bị thao đến vừa mềm vừa đỏ, xung quanh vì cọ xác mà nổi lên một tầng bọt trắng, mỗi một nếp nhăn đều bị căng ra, gắt gao kẹp chặt lấy dương v*t thô dài.

Hơi thở của Nhung Hách càng thêm gấp gáp, mắt cũng dần đỏ cả lên, cái tay đang giữ hai chân Sở Mộ càng nắm chặt thêm, lúc này Sở Mộ mới thật sự cảm thấy đau, y nhè nhẹ vươn tay, định gỡ cái tay nam nhân đang ở trên đùi mình ra nhưng lại bị động tác đâm chọc đột ngột của nam nhân cắt ngang.

Lúc này Sở Mộ đành phải bám lấy tấm thảm dưới thân, khe khẽ hít thở, “A… chậm một chút… a… chậm….


Cái mông cong mềm bị Nhung Hách nâng lên, hắn thao mạnh thêm một phát nữa, quy đầu cọ qua điểm mẫn cảm làm thịt huyệt cắn chặt lại, khi dương v*t được rút ra thì thịt non bên trong cũng bị kéo ra theo một ít, thịt huyệt đỏ hồng mang theo bọt trắng lại bị thao trở vào.

Nhung Hách tựa như tên nhóc tóc chỏm vừa mới được khai trai, ấn Sở Mộ trên giường không ngừng thao lộng.

Trong lều vải vang lên tiếng nước dính nhớp cùng với âm thanh va chạm bạch bạch, tinh hoàn Nhung Hách đụng vào mông Sở Mộ, cánh mông trắng nõn bị đánh tới đỏ bừng đau rát.

Không được tựa vào ngực nữa nên Sở Mộ cảm thấy có hơi lạnh, y hít hít mũi, ấm ức ôm chân sụt sịt, “Ngài chậm một chút… em… em không chịu nổi…”
Đây cũng là lần đầu tiên Sở Mộ làm chuyện này, làm sao có thể chịu nổi kích thích như vậy.


Tiếng bạch bạch vẫn luôn quanh quẩn bên tai, ngay cả nơi bị cọ xát ở cửa huyệt cũng sinh ra một loại cảm giác tê dại sung sướng.

“Phu… phu quân…”
Sở Mộ tựa như một con thiên nga giãy chết, nghẹn giọng nói câu kia.

Đôi tay đang vịn đùi của y căng cứng, cả người run lên, dương v*t giữa hai chân phun ra mấy giọt tinh dịch, có lẽ là do đã bắn một lần rồi nên lần này tinh dịch không đặc như trước nữa, chất lỏng nửa trong suốt bắn lên ngực cùng bụng Sở Mộ, lúc y bắn tinh thì huyệt đạo phía sau cũng đột nhiên xoắn chặt lại, chuyện rút ra trở nên hơi khó khăn.

Nhung Hách bị y kẹp tới kêu lên một tiếng, nhân lúc huyệt đạo đang cao trào vì bắn tinh nhanh chóng đâm rút mấy cái.

Sở Mộ còn chưa kịp bình tĩnh lại đã tiếp tục bị thao lộng, mắt không khống chế được chảy ra mấy giọt nước mắt, xuôi theo khóe mắt đỏ hồng rơi xuống tấm thảm trắng tuyết.

Ngực y khe khẽ phập phồng, đầu óc hơi mơ hồ, miệng lẩm bẩm: “Không… không… sẽ… sẽ hỏng mất…”
Nhung Hách thấy y đáng thương, buông chân y ra rồi lại ôm lấy cơ thể mềm mại vào ngực mình, lần nữa hôn xuống nước mắt còn vươn trên khóe mắt, vụng về an ủi, “Đừng khóc mà…”
So với hai lần trước thì câu nói này lưu loát hơn rất nhiều, chỉ là phát âm vẫn mang theo ngữ điệu của dị tộc.

Hiện tại nghe được giọng nói của Nhung Hách, cửa huyệt của Sở Mộ co lại theo phản xạ có điều kiện, Nhung Hách cũng ôm y nhanh chóng thúc vào mấy chục lần rồi bắn vào nơi sâu nhất trong thân thể y.

Sở Mộ run lên vì bị kích thích, rụt vào ngực Nhung Hách, cơ thể khắc sâu cảm giác khi bị dương v*t bắn tinh, từng dòng lại từng dòng bắn lên vách tường bên trong.

Mãi tới lúc bắn xong Nhung Hách mới rút dương v*t nửa mềm ra, tinh dịch trong cơ thể cũng men theo cửa huyệt đã đỏ lên mà chảy ra, Nhung Hách không dám nhìn thêm nữa, hắn kéo chăn qua đắp lên thân thể trần trụi của Sở Mộ, cúi người hôn hôn cái trán đẫm mồ hôi của y, “Em… nghỉ ngơi…”
Sau khi nói xong câu đó Nhung Hách cũng mặc xong quần áo, cầm lấy loan đao bên cạnh đi ra ngoài.

Sở Mộ ngây ngốc nhìn theo bóng lưng hắn đi khỏi lều vải rồi khuất mất không thấy nữa.


Thẳng tới lúc tiếng ồn bên ngoài dần dần truyền vào Sở Mộ mới tỉnh táo lại, nhưng y không hiểu được người bên ngoài đang nói gì.

Lều vãi trống rỗng chỉ còn một mình y, mà nam nhân mới vừa cùng y thân mật vô cùng lại không hề quyến luyến đi mất, cũng mang theo ấm áp của hắn.

Sở Mộ cuộn mình vào chăn, bỗng sinh ra một chút yếu lòng không nói được thành lời.

Y không rõ tập tục của dị tộc, cũng không rõ vì sao Nhung Hách lại ra ngoài, y đột nhiên cảm thấy như bản thân mình bị vứt bỏ vậy.

Quả nhiên hoàng hôn đều thật ngắn ngủi, vào khoảnh khắc khi bóng tối buông xuống kia thì tất cả ánh sáng đều sẽ bị giấu đi mất.

Sở Mộ khụt khịt mũi, nhỏ tiếng khóc lên.

Trên người y rất đau, đau tới nỗi không ngủ được.

Bỗng dưng y rất nhớ mẫu phi của mình.

Người phụ nữ mang tất cả dịu dàng trao hết cho y.

.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK