Lão hoàng đế ngự tọa trên cao, Cam Đình Đình theo bên cạnh, hai bên trái phái là các tần phi và a ca.
“Hoàng thượng, sức khỏe người còn chưa hồi phục, rượu này không nên uống.” Cam Đình Đình quan tâm nói với lão hoàng đế.
“Ái phi, trẫm không sao. Hôm nay trẫm rất vui, phải uống một chén.” Lão hoàng đế già hăng hái giơ cao chung rượu.
“Thần thiếp bồi Hoàng thượng.” Cam Đình Đình cung giơ cao chén rượu trong tay, tuy cô chưa từng uống qua nhưng dường như rất thơm, bèn cả gan nếm thử.
“Hôm nay là gia yến, không cần câu nệ lễ tiết.”
Lão hoàng đế vừa nói dứt câu, bầu không khí trở nên hòa hoãn hơn nhiều, còn Cam Đình Đình nếm thấy ngon ngọt, liền uống thêm vài chén.
“Tiểu thư, người không thể uống nữa.” Tiểu Thúy bên cạnh khẽ nhắc nhở. Tửu lượng của tiểu thư nhà bọn họ không cao, giờ đã uống mấy chén, cô sợ ràng cứ tiếp tục như vậy tiểu thư sẽ say mất.
“Tiểu Thúy, ta không sao.” Cam Đình Đình rõ ràng là không thể uống tiếp, bằng không hẳn là say thật.
“Thần thiếp kính Hoàng hậu nương nương một chén. Chúc Hoàng hậu nương nương phúc thể an khang.”
“Nhi thần kính Hoàng hậu nương nương. Chúc Hoàng hậu nương nương phúc thể an khang.”
Cam Đình Đình biết cô sẽ say, nhưng vẫn phải uống, cô cũng không biết mình đã uống bao nhiêu chén, đầu óc cô bắt đầu mơ màng, có lẽ rượu đã ngấm.
“Hoàng thượng, thần thiếp hơi sau rồi — muốn — về nghỉ trước.”
“Ái phi không sao chứ?”
“Hoàng thượng, thần thiếp không sao. Chỉ hơi choáng váng một chút —” Gương mặt Cam Đình Đình ửng đỏ, đôi mắt say sưa mông lung, ngây dại nhìn lão hoàng đế.
“Người đâu, tiễn Hoàng hậu về nghỉ.”
“Tạ ơn Hoàng thượng, thần thiếp xin cáo lui.”
Tiểu Thúy đỡ lấy Cam Đình Đình, một chủ một tớ rời khỏi yến hội.
“Tiểu thư, người không sao chứ?” Tiểu Thúy lo lắng nhìn Cam Đình Đình.
“Ta không sao, chỉ hơi nhức đầu thôi.” Cam Đình Đình nghiêng đầu, tay xoa huyệt thái dương, thực ra cô không muốn say, cô chỉ không muốn phải xã giao với bọn họ. Nếu cô giả say rời đi, kẻ nào đó nhất định không buông tha, đặc biệt là Lệ phi và Thái tử.
“Tiểu thư, người vốn không uống được rượu, vậy mà đêm nay lại uống nhiều như thế.”
“Tiểu Thúy, ta cũng là bất đắc dĩ. Em bảo bọn họ lui cả đi, ta muốn đi dạo một lát.” Cam Đình Đình nghiêng ngả, trong dạ dày nhộn nhạo, có lẽ vì uống nhiều rượu mà bụng lại rỗng.
“Dạ.”
Tiểu Thúy đỡ Cam Đình Đình đi phía trước, đằng sau cũng chỉ có hai cung nữ theo hầu. Đi ngang qua một mái đình, Cam Đình Đình đến bên trong ngồi xuống.
“Các ngươi bưng một chén canh giải rượu đến đây.” Tiểu Thúy phân phó hai ả nha hoàn.
“Dạ.” Hai ả nha hoàn đều lui xuống.
“Tiểu Thúy, ta thật sự khiến người khác chán ghét sao?” Trong yến hội hôm nay, thái độ của Hoàng Bộ Vũ khiến Cam Đình Đình tổn thương.
“Sao có thể. Tiểu thư chớ suy nghĩ lung tung.”
“Tiểu Thúy, em đi lấy cây đàn tranh mà Hoàng thượng ban cho ta lại đây.”
“Dạ.”
Còn chưa kịp nếm trải cái giá lạnh khi hoa tuyết nở
Cùng nhau run rẩy, sẽ càng hiểu rõ đâu là ấm áp
Còn chưa kịp cùng chàng tay trong tay đi qua đồi cát hoang vu
Biết đâu từ nay ta học được trân trọng thiên trường địa cửu
♥
Có lúc này, hay lúc khác, ta tin rằng mọi thứ đều có điểm tận
Gặp gỡ và rời xa, đều có lúc cả, không gì là trường tồn bất diệt
Thế nhưng ta, cũng có lúc, thà lựa chọn lưu luyến không buông tay
Đợi khi phong cảnh đã xem khắp cả, có lẽ chàng sẽ cùng ta
ngắm dòng nước mảnh chảy mãi không ngừng…
♥
Còn chưa kịp vì chàng đem hồng đậu nấu thành vết thương triền miên
Rồi cùng nhau thưởng thức, sẽ càng hiểu rõ nỗi sầu tương tư
Còn chưa kịp nếm trải dịu dàng của nụ hôn lúc thức giấc
Có lẽ chỉ khi quanh quẩn bên chàng, ta mới khát khao theo đuổi
niềm tự do đơn độc
♥
Có lúc này, hay lúc khác, thiếp tin rằng mọi thứ đều có điểm tận
Gặp gỡ và rời xa, đều có lúc cả, không gì là trường tồn bất diệt
Thế nhưng ta, cũng có lúc, thà lựa chọn lưu luyến không buông tay
Đợi khi phong cảnh đã xem khắp cả, có lẽ chàng sẽ cùng ta
ngắm dòng nước mảnh chảy mãi không ngừng...