“Hoàng ngạch nương, xin dừng bước, nhi thần có mấy câu này không biết có nên nói hay không.” Nụ cười khi nãy trên mặt Hoàng Bộ Ưng đã biến mất, chỉ còn lại sự chán ghét dành cho Cam Đình Đình.
“Mời nói.” Cam Đình Đình cũng chú ý đến thái độ của Hoàng Bộ Ưng, dù sao đây cũng là cung cấm, mỗi người đều có một khuôn mặt ngụy trang, Cam Đình Đình cũng không ngoại lệ.
“Cô thực sự nghĩ rằng bản thân có tư cách ngồi trên bảo tọa, giữ vị trí Hoàng hậu nương nương này sao?” Hoàng Bộ Ưng khinh thường nói.
“Ngài là có ý gì?” Thực chất cô cũng không nghĩ rằng mình có thể ngồi trên bảo tọa Hoàng hậu nương nương, có hay không cũng vậy, cô chẳng thèm để ý, nhưng vì sự sinh tồn trong cung, cô nhất định phải bảo trụ vị trí này, đây là đường sống duy nhất. Tuy rằng cô không hiểu , nhưng xem trên ti-vi nhiều, học được cũng không ít.
“Ý ta chính là cô không xứng.”
“Không xứng? Ngài nói sao cũng được, chỉ cần Hoàng thượng cho rằng ta xứng là được, trước mặt Hoàng thượng ngài cũng đã gọi ta mấy tiếng hoàng ngạch nương.” Cam Đình Đình không chịu lép vế nói.
“Cô — cô đừng vội đắc ý, đợi khi Thái tử trở về, xem xem cô còn lớn lối như vậy hay không.” Hoàng Bộ Ưng có hơi chán nản, vốn dĩ hắn cho rằng cái cô Nghê Thường này cùng lắm cũng chỉ là một nữ nhân có nhan sắc, nhưng với tính cách này, quả đúng là có điểm để hắn nhìn cô bằng con mắt khác.
“Thái tử? Thái tử là ai? Bổn cung không biết. Thập hoàng tử, nếu như không còn chuyện gì, bổn cung đi trước.” Hừ, muốn đấu với Cam Đình Đình cô sao, tốt xấu gì cô cũng là con người của thời đại mới, xem phim truyền hình còn nhiều hơn là qua cầu.
“Cô —” Nữ nhân đáng chết, để xem cô kiêu ngạo đến khi nào.
“Phải rồi, Thập hoàng tử, chuyện gia yến kia đành nhờ ngài, bổn cung thấy hơi khó ở, ngài phí tâm rồi.” Cam Đình Đình quay đầu, xấu xa nói.
“Cô — cô —” Được, ta nhẫn, hiện tại Hoàng a mã rất sủng ái nữ nhân mê hoặc này, không thể đắc tội.
Ha ha, tức chết ngươi chưa, ai bảo ngươi có dung mạo đẹp đẽ mà tính cách lại tầm thường như vậy, Cam Đình Đình cười trộm, nhủ thầm trong lòng.
——————————-
“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương nhiễm phong hàn.” Một tên thái giám báo lại.
“Phong hàn? Có nặng không? Thái y đã xem qua chưa?”
“Hồi Hoàng thượng, thái y đã xem qua, cũng đã kê thuốc.”
“Đám người ở Trường Xuân cung đó hầu hạ thế nào vậy, có phải không muốn sống cả rồi không?”
“Phụ hoàng bớt giận, có thể vì Hoàng ngạch nương vừa tiến cung, còn chưa quen nơi chốn nên mới nhiễm phong hàn.” Hoàng Bộ Ưng mau miệng nói, bằng không hắn tin tưởng phụ hoàng nhất định sẽ giận chó đánh mèo sang cả đám thái giám và cung nữ.
“Hoàng nhi, phụ hoàng không tiện ra ngoài, con thay ta đi xem xem. Tiện thể mang 【Thiên Sơn ngọc lộ[1]】mà tộc Thổ Phồn tiến cống lần trước cho Hoàng hậu dùng.”
“Phụ hoàng, đó chẳng phải là —-”
“Bảo ngươi đi lấy thì cứ đi lấy.”
“Dạ.” Nữ nhân dụ hoặc kia, vừa tiến cung hai ngày đã xoay vần phụ hoàng, khiến người khi không lại đem cả ngọc lộ trân quý của mình giao ra — nhưng cứ đợi Thái tử ca ca trở về mà xem, phụ hoàng nhường ngôi, bằng không Hoàng Bộ Ưng nghi ngờ giang sơn này sợ rằng đều bại trong tay nữ nhân.
“Hoàng nhi —” Hoàng Bộ Ưng cầm theo ngọc lộ vừa định cáo lui đã bị lão Hoàng đế gọi lại.
“Phụ hoàng, còn gì căn dặn?”
“Lần trước nước láng giềng tiến cống áo khoác lông chồn, đem sang cho Hoàng hậu luôn thể. Trời trở lạnh, để cho nàng giữ gìn thân thể nhiều một chút, đợi trẫm khỏe lại lập tức đi thăm nàng.”
“Dạ.” Lần này Hoàng Bộ Ưng không dám nói gì thêm, hắn biết có nói cũng bằng không, phụ hoàng quả nhiên bị nữ nhân kia dụ dỗ. Cái áo khoác lông chồn kia đến tận bây giờ phụ hoàng cũng chưa từng nghĩ qua sẽ ban nó cho tần phi hậu cung, ngay cả hoàng hậu trước đây phụ hoàng cũng chưa từng sủng ái như vậy. Cứ thế này thì không xong rồi, đợi Thái tử ca ca hồi cung nhất định phải nghĩ tìm cách phế đi nữ nhân này mới được.