“Gượm đã.” Cam Đình Đình hét lớn, sau đó lấy ra thánh chỉ từ trong tay áo, nâng lên cao lớn tiếng nói, “Bổn cung cũng có thánh chỉ, chỉ có điều không phải là khẩu dụ.”
“Ngươi — ngươi lấy đâu ra thánh chỉ?” Lệ phi bán tín bán nghi nhìn Cam Đình Đình.
Cam Đình Đình chẳng để ý đến thái độ của Lệ phi, trực tiếp đưa thánh chỉ cho Hoàng Bộ Thần, “Xin Thái tử điện hạ tuyên đọc, thánh chỉ này bổn cung đã nhờ các đại thần xem qua, tin tưởng rằng Thái tử điện hạ sẽ không cho là bổn cung ngụy tạo.”
“Ngươi —” Nhìn nội dung trên thánh chỉ, Hoàng Bộ Thần á khẩu.
Thấy nhi tử lặng thinh, Lệ phi nóng nảy, tiến đến định bụng nhìn xem thánh chỉ viết gì, nhưng đã bị Cam Đình Đình nhanh tay cầm trước.
“Hoàng nhi, đúng thật là thánh chỉ của phụ hoàng con sao?” Lệ phi không còn cách nào khác ngoài hỏi Hoàng Bộ Thần.
“Phải.” Hoàng Bộ Thần gật đầu.
Còn Hoàng Bộ Ưng và Hoàng Bộ Vũ bên cạnh đều thở phào nhẹ nhõm.
Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, hôm nay là ngày tân đế đăng cơ, đặc biệt sắc phong Hoàng hậu Nghê thị làm Thánh Hiền thái hậu.
Tiểu thư, bây giờ người đã là Thánh Hiền thái hậu.” Tiểu Thúy vui sướng nói, tiểu thư nhà cô không chỉ hiểm nguy hóa nhỏ mà còn làm tới Thái hậu, quả là chuyện đáng mừng, thật đúng với câu hữu kinh vô hiểm, sự tình ngày hôm qua khiến tim cô thiếu chút nhảy ra ngoài.
“Ta không lạ gì, chỉ không ưa vẻ mặt đầy ác ý của Lệ phi và Thái tử.” Nếu không phải Thái tử và Lệ phi muốn hại cô, cô cũng chẳng muốn làm Thái hậu.
“Chuyện này tiểu thư có thể an tâm, Lệ phi nương nương đã bị đưa đến tự viện của hoàng gia.”
“Bà ta tự làm tự chịu, nhưng quy củ trong cung cũng chẳng nhân đạo, cư nhiên quy định ngoại trừ hoàng hậu, tất cả các tần phi đều phải đến các miếu, chùa tu hành sau khi hoàng đế băng hạ. Ôi, nhiều cô nương tuổi đời còn quá trẻ, ấy vậy mà từ nay về sau phải làm bạn với nến đèn cả đời.” Cam Đình Đình có chút cảm thán.
“Tiểu thư, Thái tử — không phải, là Hoàng thượng —”
“Hắn ta đương nhiên giúp thân mẫu mình, nhưng sau này bà ta cũng không thể tìm ta gây phiền toái.” Anh ta làm Hoàng thượng của anh ta, cô làm Thái hậu của cô, nước giếng không phạm nước sông.
“Tiểu thư quả là lợi hại.” Tiểu Thúy bội phục nói.
“Không phải ta lợi hại mà trong thâm cung này vốn dĩ hiểm ác, đáng sợ. Chuyện qua rồi thì hãy để nó qua đi. Tiểu Thúy, hôm nay tâm tình ta rất tốt, muốn ra ngoài tản bộ một chút, em không cần theo.” Cuối cùng hiện tại thiên hạ cũng thái bình, không cần lo lắng đối phó với lão hoàng đế, càng không có Lệ phi nham hiểm luôn muốn đưa cô vào chỗ chết, thật thi vị, thật đáng để ăn mừng.
Rời khỏi Trường Xuân cung, Cam Đình Đình đã bắt gặp Hoàng Bộ Vũ, cô cao hứng chạy tới, “Này, sao lại không vào?”
“Tham – tham kiến — Thái hậu nương nương.” Hoàng Bộ Vũ vội quỳ xuống.
“Chẳng phải ta đã nói rồi sao, lúc nào chỉ có hai chúng ta thì không cần câu nệ.” Cam Đình Đình kéo Hoàng Bộ Vũ đứng dậy rồi dẫn vào tiểu đình trong cung Trường Xuân.
“Xin lỗi – không thể giúp gì cho cô.”
“Ta vẫn bình an đấy thôi? Huynh thay ta cầu tình đã khiến ta rất vui rồi.” Kỳ thực ngày ấy yến hội Cam Đình Đình có chút tổn thương vì thái độ của Hoàng Bộ Vũ, nhưng sau nghe nói về chuyện của Hoàng Bộ Vũ, cô có hơi khó hiểu.
“Không — ta cũng chưa làm điều gì.” Hoàng Bộ Vũ hơi xấu hổ cúi đầu, giọng nói cũng nhỏ dần.
“Huynh đến thăm ta là vui rồi.”
“Ta — ta đến là để cáo biệt cô.”
“Cáo biệt? Huynh muốn đi đâu?”
“Giờ ta đã là Vương gia, Hoàng thượng hạ chỉ để ta đi Vân Nam.”
“Vân Nam?” Chẳng phải trong lịch sử đã viết Vân Nam Đại Lý là nơi đất lành sao, nếu đi du ngoạn một phen hẳn rất thú vị, “Vân Nam cách nơi này có xa không?”
“Hẳn là rất xa, ta cũng chưa từng đặt chân đến.”
“Nhất định là chơi rất vui, chi bằng huynh dắt ta theo, ta cũng muốn thăm thú một chuyến.”
“Chuyện này — không được. Cô là Thái hậu — ta, ta cũng không phải đi chơi, mà là đến Vân Nam quốc"