“Thái hậu nương nương rốt cuộc đã đi đâu?” Hoàng Bộ Thần hét lên. Từ ban sáng, thái giám ở cung Trường Xuân đã đến báo Thái hậu từ tối hôm qua không thấy trở về cung, kết quả hắn đợi cả đêm cũng chẳng thấy người đâu.
“Nô tỳ không biết, Thái hậu nương nương nói người ra ngoài đi dạo một lát, không cho chúng nô tỳ đi theo, thế nên —-”
Chẳng lẽ là… Hoàng Bộ Thần ngẫm lại, sáng hôm qua khi hắn đến thăm Cam Đình Đình đã cảm thấy tâm trạng cô ấy hơi khác, nhưng vì lẽ gì thì hắn không giải thích được, hóa ra chính là muốn cáo biệt hắn, xem ra cô ấy đã quyết sẽ đi.
“Người đâu, truyền Thập nhất vương gia tiến cung.” Hoàng Bộ Thần nói với tên thái giám bên cạnh. Trong cung, ngoại trừ Hoàng Bộ Ưng thì Cam Đình Đình thân thiết với Hoàng Bộ Quân nhất, nhưng Hoàng Bộ Quân từ tuần trước đã đi biên quan.
“Dạ, nô tài lập tức đi ngay.”
Chưa tới nửa canh giờ, Hoàng Bộ Ưng quất roi thúc ngựa tiến cung.
“Hoàng huynh.”
“Thái hậu nương nương đã đi rồi, đệ có biết không?” Hoàng Bộ Thần chăm chú nhìn Hoàng Bộ Ưng, chẳng để ý đến biểu tình trên khuôn mặt thần đệ.
“Thần đệ biết.” Hoàng Bộ Ưng đáp.
“Biết? Nói vậy đệ biết nàng đang ở đâu?” Hoàng Bộ Thần thấy được tia hi vọng.
“Chuyện này thần đệ không biết.”
“Ngươi —-”
“Mấy hôm trước khi đệ đến thăm Thái hậu, Thái hậu nương nương đã nói cho thần đệ biết một chuyện rất khó tin.”
“Chuyện gì?”
“Kỳ thực Thái hậu nương nương không phải là Nghê Thường thực sự, mà là người đến từ tương lại. Bởi vì Nghê Thường từ trước lúc gả cho phụ hoàng đã uống thuốc độc tự vẫn, cho nên —— Thái hậu hiện tại tên là Cam Đình Đình.”
“Đệ đang nói —–”
“Phải.”
Nghe Hoàng Bộ Ưng nói vậy, Hoàng Bộ Thần không phải không tin, suy ngẫm lại hết thảy mọi chuyện thì đúng là vị Thái hậu này không giống như nữ tử của triều đại này, chẳng lẽ thật sự là người đến từ tương lai sao?
“Chuyện này thì có liên quan gì đến việc không tìm được nàng?”
“Cô ấy nói cô ấy không thuộc về nơi này, sớm muốn cũng phải quay về.”
“Quay về? Ý đệ là nàng về lại tương lai?”
“Phải, cô ấy nói khi trời có hiện tượng lạ chính là lúc phải quay về.”
“Hiện tượng lạ, đêm hôm qua ngũ tinh liên nguyệt, lẽ nào —–”
“Chuyện này thần đệ không rõ.”
Lẽ nào nàng thực sự đã quay về? Nàng không muốn ở lại đây? Xem ra chuyện lần trước đã tổn thương trái tim nàng, lòng Hoàng Bộ Thần đau đớn, giờ phút này hắn mới hiểu được cảm giác khi mất đi người mình trân quý, đáng tiếc đã muộn.
“Nàng còn nói gì nữa không?”
“Thần đệ chỉ biết đến thế.”
“Ôi —” Hoàng Bộ Thần thất sắc, nét mặt phảng phất vẻ bi thương.
“Hoàng thượng, thần đệ có chuyện thỉnh cầu.”
“Chuyện gì? Đệ nói đi.”
“Thần đệ hay tin biên cương hỗn loạn, có thể sẽ xảy ra chiến sự, cho nên đệ muốn đi rèn luyện bản thân, thuận tiện có thể hỗ trợ Thập tam đệ.”
“Vậy được rồi, có đệ ở đấy ta cũng yên tâm.”
“Tạ ơn Hoàng thượng, thần đệ cáo lui trước.”
Hoàng Bộ Ưng vừa lui ra, Hoàng Bộ Thần liền gọi thái giám đến.
“Ngươi đi triệu đại nội cao thủ Ngô Hải đến đây.” Dù Hoàng Bộ Thần tin tưởng lời nói của Hoàng Bộ Ưng, nhưng rốt cuộc sau cùng Hoàng Bộ Ưng lại xin đi biên cương, chuyện này nhất định có ẩn tỉnh khiến hắn hoài nghi. Hơn nữa, hắn cũng nhìn ra được sự quan tâm mà đệ đệ mình dành cho Thái hậu, giống như đêm hôm ấy, Hoàng Bộ Ưng chẳng màng đến tính mạng, liều mình xông vào cứu Thái hậu, mà Thái hậu cũng chỉ nói chuyện quan trọng kia cho Hoàng Bộ Ưng, xem ra quan hệ giữa bọn họ không phải chỉ có thế. Nghĩ đến đây, những đố kỵ dấy lên trong lòng Hoàng Bộ Thần, tựa như cảm giác trân bảo trên tay bị người ta cướp mất.