“Lâm Khải Chi! Cậu thật quá đáng!” Bạch Lạc vốn khóc sưng cả mắt, bây giờ toàn thân đều đỏ rực.
“Cậu đừng cố gắng gượng nữa, tôi thấy cậu rất thích điều đó. Cậu cũng không cần phải nóng vội, video sẽ được kết nối trực tiếp với TV, chỉ cần cậu động tình rên rỉ, tôi sẽ giúp cậu đăng video này lên mạng, không biết chừng cậu sẽ thành người nổi tiếng đó.” Lâm Khải Chi không thèm để ý đến những thứ khác, cậu đặt bàn tay lên bầu vú trắng nõn của nữ sinh, sau đó híp mắt tận hưởng cặp vú mê hồn kia.
“Lâm Khải Chi, cậu là đồ khốn!” Không thích cô thì thôi, lại còn bắt nạt cô!
Nước mắt Bạch Lạc rơi xuống ào ào, nhưng cô cố tình cắn chặt môi để không cho mình phát ra tiếng. Dáng vẻ này của Bạch Lạc không khác gì hoa lê dưới trời mưa, nhu nhược đáng thương khiến người ta thương tiếc.
Đáng tiếc nam sinh vẫn tiếp tục xoa nắn cặp vú tròn trịa, ngón tay không ngừng vân vê đầu v*, vẻ mặt cậu bình tĩnh như thường, hiển nhiên là không bị dao động.
Bạch Lạc hùng hùng hổ hổ trợn mắt với người trước mặt, cô đâu biết ánh mắt mình bây giờ phong tình vạn chủng, đâu hề có sức uy hiếp với nam sinh.
Lâm Khải Chi thấy thế liền bật cười.
“Quả nhiên là mỹ nhân… dù tức giận cũng khiến người ta muốn…” Lâm Khải Chi rướn người về phía trước, cậu cọ cọ cằm mình lên bờ vai nõn nà của người phía dưới, hơi thở nóng rực phả bên tai cô, “… Muốn hiếp!”
Bạch Lạc nghe xong thì trợn tròn hai mắt. Lâm Khải Chi trước mặt và Lâm Khải Chi lạnh lùng dầu muối không ăn là cùng một người sao???
Một câu của nam sinh làm cả người Bạch Lạc run rẩy. Một cử động nhỏ của cậu đều khiến tim cô đập loạn, trông cậu lúc này không khác gì một con mãnh thú chuẩn bị ăn thịt người.
Mặc dù trong lòng Bạch Lạc tràn đầy tức giận, tuy nhiên cô lại không thể khống chế được phản ứng của cơ thể mình. Đặc biệt là trong sâu thẳm trái tim cô, luôn tồn tại một loại yêu thích đối với Lâm Khải Chi.
Bạch Lạc muốn khép chân lại, nhưng chân cô lại bị trói vào hai bên cột giường.
“Ngực của cậu rốt cuộc bị bao nhiêu người xoa mới có thể lớn như vậy?” Lâm Khải Chi dùng một tay xoa bóp đại màn thầu, lực đạo tuy lớn nhưng vẫn rất dịu dàng giống như đang vuốt ve, hai viên anh đào kiều nộn không biết từ khi nào đã sưng to và run rẩy đong đưa như cầu xin nam sinh yêu thương.
“Không… không có chuyện ấy.” Mặt nữ sinh đỏ ửng, không biết là tức giận hay là xấu hổ. Tất nhiên càng có thể là do Lâm Khải Chi đùa giỡn mà đỏ lên.
“Không có? Vậy thì bị mút hả?”
Nữ sinh vặn vẹo người, hai núm v* phấn hồng bị đánh thức, ngạo nghễ đứng thẳng ngay trước mặt Lâm Khải Chi.
Lâm Khải Chi ngứa ngáy trong lòng, cậu cúi đầu ngậm lấy núm v* của Bạch Lạc.
“A…!” Bạch Lạc sợ ngây người vì động tác của Lâm Khải Chi, cô lắc đầu nói, “Đừng… đừng mà~~”
Bạch Lạc chưa từng nghĩ tới thiếu niên cao ngạo đứng trên bục phát biểu lúc này lại vùi đầu vào trước ngực mình, cậu há mồm ngậm vú cô, vừa cắn vừa mút giống như đứa trẻ… Bạch Lạc cảm giác chỗ đó của mình dường như bị hút ra cả sữa.
Đây là lần đầu tiên Lâm Khải Chi làm điều này, cậu vừa ngậm vào là lập tức không muốn buông. Hàm răng trắng sáng khẽ day day núm v*, bàn tay thì bóp lấy vú mềm, miệng mút tay bóp phối hợp với nhau vô cùng nhịp nhàng. Lưỡi của Lâm Khải Chi cũng không rảnh rỗi, chiếc lưỡi hư hỏng ấy đảo quanh núm v* rồi gẩy gẩy lên đầu núm.
Bạch Lạc chưa từng bị khiêu khích mạnh mẽ như này, núm v* cô dựng thẳng như cầu xin nam sinh rủ lòng thương.
Lâm Khải Chi ngẩng đầu, cậu cong môi nói: “Cậu thích khi được tôi mút vú à?” Lâm Khải Chi vừa dứt lời, cậu lại cúi đầu ngậm lấy bầu vú yêu kiều.
Toàn thân Bạch Lạc run rẩy… run đến không ngừng.