Lâm Khải Chi cảm thấy trái tim mình bị người ta nắm chặt.
Trong lòng cậu đưa ra một kết luận…. đây là cố tình quyến rũ, quyến rũ trắng trợn.
Nhưng cậu lại không thể ngăn cản loại quyến rũ này, đại não dường như bị kích thích, Adrenalin trong cơ thể tăng vọt, trái tim thì tung tăng nhảy nhót trong lồng ngực.
Tay Bạch Lạc nắm một bên bánh màn thầu, không biết do tay cô quá nhỏ hay do bánh màn thầu quá lớn mà bàn tay kia không thể ôm trọn, da thịt non mềm gần như tràn qua khe hở của mỗi ngón tay.
Hai người ngồi ở vị trí góc trong cùng phía cuối lớp, do dáng người Lâm Khải Chi cao lớn nên chỗ ngồi lúc nào cũng được xếp phía sau mọi người.
Trên bàn học là những cuốn sách chồng chất lên nhau, giúp che khuất tầm nhìn phía trước mặt. Bên phải lại có Lâm Khải Chi che chắn, cho nên Bạch Lạc càng có thêm lớp vỏ bọc an toàn để làm xằng làm bậy.
Cách lớp vải sơ mi mỏng manh, ngón tay thon dài không ngừng vuốt ve bầu ngực tròn trịa mềm mại, đầu v* ngạo nghễ đứng thẳng vì bị khiêu khích, màu hồng nhạt của đầu v* càng nổi bật trên nền trắng của áo sơ mi.
Dường như càng vuốt ve càng đem tới khoái cảm, Lâm Khải Chi chỉ thấy ngón tay người bên cạnh tự nhéo lên đầu v* của chính mình, sau đó đầu ngón tay gẩy qua gẩy lại. Đôi môi đỏ hơi hé, hơi thở thơm ngát như hoa lan nhuốm mùi tình dục, mà đối diện với cậu chính là đôi mắt ngấn lệ, lấp lánh giống như mặt nước dưới ánh trăng.
Không biết từ khi nào ánh mắt Lâm Khải Chi đã xuất hiện một ngọn lửa hừng hực cháy.
Cậu nghĩ chỗ đó nhất định cực kỳ mềm mại, nếu không sao có thể nhào nặn thành đủ loại hình dáng như vậy.
Ánh mắt Bạch Lạc tựa như một cục nam châm, cô nhìn thẳng tắp về phía cậu, khiến người bên cạnh không rời được mắt.
Khi ngón tay Bạch Lạc sờ lên cúc áo trước ngực, dường như chỉ một giây sau bầu ngực trắng nõn sẽ bật ra và bại lộ hoàn toàn ở bên ngoài.
Lâm Khải Chi thầm tưởng tượng… nếu lúc này kéo hai bên cổ áo sơ mi kia xuống, nhất định có thể thấy được bầu ngực tròn trịa đầy khiêu khích kia.
Hẳn là cậu nên nhắc nhở Bạch Lạc, hiện tại nhiều người như vậy, nếu như bị thấy thì chắc chắn Bạch Lạc không còn mặt mũi nhìn người. Cô bạn vốn có tiếng xấu, nếu còn thủ dâm trong phòng học thì đúng là chuyện khiến người ta phải giật mình kinh hãi.
Trong lòng Bạch Lạc làm sao không lo lắng cho được, chẳng may có một người đột nhiên qua đây, cô chắc chắn sẽ phải biến khỏi Nhất Trung. Nếu chỉ vì thứ đồ cá cược trong tay Triệu Nhiễm Tắc, cô cũng không cần phải làm đến mức này.
Bản thân cô cũng không rõ chính mình muốn làm gì, có lẽ cô chỉ thuần tuý muốn trêu đùa Lâm Khải Chi, muốn nhìn thấy cậu không thể kiềm chế.
Giây tiếp theo, Lâm Khải Chi cảm thấy toàn bộ cánh tay mình đều cứng đơ.
Tay phải của cậu bị kéo qua rồi đặt dưới mặt bàn, thân thể nữ sinh hơi trườn xuống dưới, sau đó cô nhét tay cậu vào bên trong áo mình, cuối cùng đặt lên trên bầu ngực tròn trịa.
“Cậu xoa giúp tớ…” âm cuối hơi ngân cao, giống như mỗi lần Bạch Lạc năn nỉ mượn bài tập về nhà của cậu để chép.
Ánh mắt quyến rũ mị hoặc, khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều mềm mại.
Lâm Khải Chi đáng lẽ nên bình tĩnh thu tay về, sau đó khiển trách hành vi phóng đãng chẳng phân biệt được chỗ nào nên và không nên của cô, cuối cùng dùng ánh mắt cao ngạo nhìn cô như nhìn một con kiến… đây mới đúng là tác phong nhất quán của “Lâm Khải Chi”.
Đáng tiếc trước khi lý trí quay trở về, bàn tay kia đã nhanh chóng vi phạm ý nguyện của chủ nhân, tự động nắm lấy bầu ngực mượt mà.
Một khi chạm đến da thịt non mềm của nữ sinh, bàn tay cậu nhịn không được mà tăng thêm lực đạo, vừa nắn vừa bóp, không ngừng đùa bỡn khiêu khích.
Bạch Lạc cũng không tỳ hẳn người xuống bàn, thân mình cô hơi hướng về phía trước để thuận tiện cho động tác của nam sinh.
Áo khoác rộng thùng thình bên ngoài giúp che khuất cảnh xuân mơn mởn, nếu ở góc độ của người khác thì bọn họ chỉ cho rằng Bạch Lạc đang ghé người vào bàn học để nghỉ ngơi, đương nhiên ngoại trừ chủ nhân của đôi tay đang làm loạn trên ngực Bạch Lạc.
Lâm Khải Chi xoa nắn chiếc bánh màn thầu trong tay, cảm xúc thích thú khiến cậu không cách nào buông tha cho đầu v* đang ngẩng cao cứng ngắc.