Lâm Khải Chi đặt máy quay trước hai luồng mềm mại dụ người, trên màn hình là hình ảnh da thịt trắng nõn.
Cô gái nhỏ được nuông chiều từ bé, làn da vừa trắng vừa mịn, hai luồng đầy đặn kia lại càng non mịn hơn, nhưng hiện giờ nó đã thành đồ chơi trong tay nam sinh.
Phía trên bầu vú chi chít vết tím đỏ, còn cả dấu răng của nam sinh vô cùng chói mắt.
Lâm Khải Chi muốn Bạch Lạc phải nhớ kỹ nên lực đạo sẽ không hề nhẹ.
“Cậu nhìn cặp vú này đi… thật đáng thương.” Giọng nói của nam sinh lộ ra vẻ thương tiếc, ngón tay thon dài vẽ một vòng tròn quanh vú, sau đó búng một cái lên đầu v* của nữ sinh.
“A!!!” Nữ sinh phát ra tiếng rên rỉ đầy ẩn nhẫn, viên anh đào bị kích thích mà trở nên run rẩy.
Hiển nhiên hôm nay Lâm Khải Chi không có ý định bỏ qua cho Bạch Lạc.
Bạch Lạc bắt đầu thấy sợ hãi, đặc biệt khi nhìn thấy đôi mắt vốn lặng yên như mặt nước hồ giờ đây bùng cháy lên ngọn lửa… Bạch Lạc muốn chạy trốn, nhưng cô biết hôm nay mình một bước cũng khó đi.
“Lâm Khải Chi.” Bạch Lạc nũng nịu gọi tên cậu, “Tớ sai rồi, cậu đừng như vậy được không?” Giọng điệu Bạch Lạc tha thiết, ngay cả nước mắt cũng phối hợp chảy xuống khỏi khoé mắt.
Lâm Khải Chi bật cười, “Giờ mới xin tha? Ở quán bar nhiều người như vậy, cậu lại uống say khướt, tôi dắt đi cũng không biết. Nếu đổi lại là người khác, hắn ta sẽ bỏ qua cho cậu sao?”
Lâm Khải Chi vừa dứt lời, một chân liền kẹp giữa hai chân Bạch Lạc.
Mặc kệ Bạch Lạc có nói cái gì, Lâm Khải Chi hoàn toàn thành người câm điếc. Bàn tay to lớn của cậu phiêu lưu trên thân thể trần trụi của nữ sinh, khiến thân thể trần trụi vì bị kích thích mà nổi lên một tầng da gà.
Lông chân của Lâm Khải Chi cọ lên hoa huy*t chưa hiểu sự đời của Bạch Lạc. Cậu duỗi tay sờ xuống dưới, quả nhiên tay cậu ướt đẫm dâm thuỷ.
“Nơi này của cậu chảy rất nhiều nước.” Lâm Khải Chi dùng sức banh hai đùi của Bạch Lạc.
Màn hình TV hiện lên hình ảnh vô cùng sắc nét, mép thịt hồng nộn không hề được che đậy, phía trên lông mu dính đầy dâm thuỷ trong suốt óng ánh.
Ngón tay Lâm Khải Chi đột nhiên vuốt ve mép thịt múp míp, sau đó cậu banh hai mép thịt, khiến hột le hồng hào lộ ra bên ngoài.
“Lâm Khải Chi, Lâm Khải Chi…” Bạch Lạc thật sự sợ, cô vừa khóc nức nở vừa không ngừng gọi tên Lâm Khải Chi.
Như này quá là xấu hổ! Bạch Lạc hận chính mình không thể ngất ngay lập tức.
Dựa theo kế hoạch thì Lâm Khải Chi doạ đến mức này là được rồi. Dù sao mục đích dạy dỗ cũng đã thành, hơn nữa chính cậu còn chiếm không ít tiện nghi của người ta.
Nhưng nhìn cái miệng nhỏ nhắn lúc đóng lúc mở, giống như trẻ con chưa được ăn no. Đã thế chỗ đó còn hồng nộn hấp dẫn, dưới sự vuốt ve của nam sinh, mép thịt kia trở nên sưng đỏ. Còn hột le ở bên trong cũng nhô đầu ra như nghịch ngợm chào hỏi, khiến nam sinh không nhịn được mà dùng tay kẹp lấy hột le đầy khiêu khích kia.
Nữ sinh giật mình phát ra tiếng năn nỉ cầu xin, nhưng giọng điệu lần này lại nhu nhược hơn rất nhiều.
Cảnh tượng tươi đẹp như này làm sao có thể khiến người ta dừng tay? Hơn nữa Lâm Khải Chi cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, cậu đâu thể không trầm mê trong sắc đẹp.
Lòng bàn tay thô ráp bắt đầu âu yếm hoa huy*t, thân thể của nữ sinh cong lên, còn hoa huy*t thì gào khóc đòi ăn, khi thấy ngón tay nam sinh tiến vào, nó đã tự động mút chặt không hề do dự.
Thấy hoa huy*t đói khát như thế, Lâm Khải Chi cũng không khách khí, cậu chen nửa ngón tay vào bên trong cái miệng nhỏ tham ăn, ngón tay vừa mới đi vào đã bị hút đến không nhúc nhích, dâm thuỷ nóng ướt không ngừng trào ra từ huyệt thịt.
“Sao vậy? Cậu đói đến vậy sao? Hút ngón tay tôi phát đau.” Cậu cố ý kích thích Bạch Lạc, ngón tay cũng không quên xoay tròn bên trong hoa huy*t.