Thật ra ngay từ đầu đã là như vậy, không phải sao??? Bọn họ vốn dĩ là hai đường thẳng song song, hiện tại cô ấy chỉ về với quỹ đạo của chính mình mà thôi.
Người làm trong nhà đều bắt đầu lo lắng… tâm trạng của cậu chủ nhà bọn họ hình như không được tốt cho lắm.
“Này, cậu còn muốn thứ kia nữa hay không? Nếu không muốn thì tôi chuyển cho người khác.” Ánh mắt nam sinh mang theo tức giận.
“Tuỳ cậu.” Nữ sinh ném bút chì trong tay xuống đất. Tâm trạng cô gần như cũng vỡ vụn theo đó.
“Cậu có còn là đệ nhất mỹ nữ của Nhất Trung nữa hay không? Bản lĩnh chỉ đến thế thôi sao?” Trong lòng Triệu Nhiễm Tắc rất bất mãn, nhưng cậu ta cũng hiểu rõ ngoại trừ Bạch Lạc thì cậu ta không thể tìm được ai khác phù hợp hơn.
“Tôi bảo này, hay là cậu dùng….” Nam sinh liếc mắt đánh giá thân thể phập phồng quyến rũ của nữ sinh.
Bạch Lạc mắng một câu: “Cậu cút đi.”
Thật ra Bạch Lạc rất muốn món đồ trong tay Triệu Nhiễm Tắc. Nhưng hiện tại, so với thứ đồ kia thì cô càng để ý Lâm Khải Chi hơn, cô cũng không tin cậu ta thật sự dầu muối không ăn, chỉ muốn làm quân tử.
Ngón tay Lâm Khải Chi trượt trên từng trang giấy, hay là cậu nói với Bạch Lạc một câu, chuyện này đâu có gì phải ngại.
Lâm Khải Chi tự cổ vũ chính mình, cậu biết Bạch Lạc tức giận nhưng lại không biết vì sao cô giận. Hay là chơi chán rồi nên muốn kết thúc trò chơi đầu voi đuôi chuột???
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Khải Chi như có cái gì đó nghẹn lại.
Cuối cùng suy nghĩ muốn làm lành với Bạch Lạc hoàn toàn bị đánh tan.
Hiện tại là giờ tự học, mọi người trong lớp hoặc thảo luận về bài tập, hoặc làm việc riêng, hoặc khe khẽ nói chuyện.
Lâm Khải Chi cũng quay đầu nhìn về phía bên trái.
Bạch Lạc hiếm khi mặc áo khoác đồng phục rộng thùng thình, cô bạn kéo khoá xuống đến ngực rồi gối đầu lên mặt bàn.
Chiếc áo sơ mi màu trắng ở bên trong được cởi đến hàng cúc thứ hai, lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh, hai hõm xương quai xanh càng gợi lên vẻ đẹp mong manh.
Lần này Bạch Lạc không nằm ngây người nữa, khi cảm thấy cái nhìn chăm chú của nam sinh, cô vừa định mở miệng nói chuyện nhưng cuối cùng lại hơi nhỏm người dậy, hai luồng mềm mại trước ngực vừa vặn đặt trên mặt bàn.
Phi lễ chớ nhìn! Đây là gia giáo nghiêm khắc mà Lâm Khải Chi được dạy.
Lâm Khải Chi nhìn về phía trước, ánh mắt dừng ở đống sách vở trên bàn. Một màn vừa rồi vẫn ở trong đầu, khiến cậu tâm hoảng ý loạn.
Nếu lúc này có người nhìn thấy, nhất định bọn họ sẽ ngạc nhiên học thần luôn cao ngạo lạnh lùng lại đỏ bừng cả hai tai.
Cô ấy dậy thì rất thành công… đó là suy nghĩ xoay quanh trong đầu cậu lúc này.
Nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy có gì đó không thích hợp???
Hiện tại đầu óc Lâm Khải Chi đang nằm trong trạng thái ngừng hoạt động, cậu thấy có gì không đúng, nhưng lại không nói ra được là không đúng ở chỗ nào.
Đúng rồi! Vừa rồi màu sắc ở chỗ kia hình như hơi tối lại, vừa vặn chỗ đó chính là bầu ngực, chẳng lẽ…
So với đại não thì ánh mắt Lâm Khải Chi càng phản ứng nhanh hơn, cậu cũng không biết chính mình muốn xác nhận lại sự thật hay là thuần tuý muốn nhìn nơi cao ngất kia nhiều hơn.
Chiếc áo sơ mi mềm mại dính chặt vào người Bạch Lạc, cách một lớp áo cũng có thể phác hoạ rõ ràng hai bầu ngực tròn trịa như chiếc bánh màn thầu. Hai núm nho nhỏ ngạo nghễ đứng thẳng giống như đoá hồng ướt át kiều diễm.
Chủ nhân của nó lại càng không biết xấu hổ, cô hơi nhấc người khiến hai đầu ngạo nghễ kia cọ xát qua lại trên mặt bàn, hai bầu ngực cũng bị đè ép thành hình dáng mê người. Sau đó cô tỳ hẳn người xuống, cả người giống như mất trọng lực, đè bằng hai khối mềm mại kia.
Bạch Lạc lại đột nhiên ngồi thẳng người, bầu ngực tròn trịa khẽ run rẩy theo biên độ động tác của cô, còn đầu ngực thì đứng thẳng giống như búp măng chồi lên khỏi mặt đất, đẩy lớp áo sơ mi thành một đường cong quyến rũ mê người.
Lâm Khải Chi chỉ nghe thấy trái tim mình đập thình thịch, tựa như vừa chạy xong 3000m.