Chung Chấp nhìn ra ngoài cửa xe, sắc trời sáng sớm vẫn còn là một mảnh xám trắng u tối, còn có cả sự lạnh lẽo ướt rượt, giống như muốn mưa. Đúng như dự đoán, lái xe được nửa đường, bên ngoài bắt đầu có gió lạnh xen lẫn với mưa đổ. Giọt mưa có tiết tấu đánh lên kính chắn gió tạo thành một mảng lẫn lộn, giống như tâm trạng rối rắm không rõ của con người.
Chung Chấp mở cần gạt nước, trong không gian xe nhỏ hẹp yên tĩnh, tiếng mưa rơi và tiếng cần gạt nước cứng nhắc quét qua bị phóng đại vô hạn làm người ta mơ màng buồn ngủ.
Đến lúc gặp đèn tín hiệu giao thông, xe dừng lại, anh lướt mắt qua sườn mặt cô, tình cờ phát hiện hình như cô đã ngủ thiếp, chẳng qua là đầu vẫn cố chấp nghiêng một bên về phía cửa kính xe, hàng mi dài mảnh khẽ run lộ ra cần cổ trắng nõn tinh tế.
Trong lúc chờ đợi, Chung Chấp không nhịn được quan sát cô một lát, nhìn tư thế không hề đề phòng của cô, anh im lặng nắm tay lái, tự dưng phiền não, có chút xúc động muốn làm gì đó, cho đến khi xe khách sau lưng dùng tiếng còi đột ngột bày tỏ sự bất mãn thì anh mới hoàn hồn lại, tiếp tục lái xe đi về phía trước.
Cho đến khi đưa cô tới cửa trường học, hai người vẫn tạm biệt như bình thường, anh lái xe về phía cửa hiệu, chỉ cảm thấy trong xe thiếu đi một người lại dường như lại càng buồn phiền.
Ngày đó, Tiểu Lâm ở trong cửa hiệu cũng phát hiện ra hình như tâm trạng của ông chủ vẫn luôn tốt tính không ổn lắm nhưng lại không thể nói rõ là khác lạ chỗ nào. Cho dù mấy ngày sau đó cậu vẫn niềm nở chăm chút cửa hiệu như thường lệ lại bị Chung Chấp nói vài câu, đối với Lâm Sở quanh năm suốt tháng gần chưa từng có ai mắng lại có phần bới lông tìm vết, lọc xương trong trứng gà.
Chung Chấp không ngờ, ước chừng khoảng một tuần, đến thứ Sáu Toàn Minh lại về nhà.
Chạng vạng tối thứ Sáu anh mới về đến nhà, vừa mới mở cửa, lúc anh đang thắc mắc sao đèn phòng khách lại bật thì nghe được loáng thoáng tiếng chào "Cháu chào chú" giống như tiếng chuông bạc.
Không hiểu sao anh lại khó chịu với mấy tiếng "Cháu chào chú" này.
Chung Chấp đứng ở huyền quan, nhìn thấy trong phòng khách có thêm mấy cô gái hoạt bát xa lạ, có phần quen mặt, mặc dù rất kinh ngạc nhưng anh vẫn giữ bình tĩnh nhìn các cô, lịch sự trả lời một câu "Chào các cháu" rồi tìm một bóng người quen thuộc theo bản năng.
"Ba." Toàn Minh ló ra một cái đầu nhỏ từ trong phòng bếp: "Các cô ấy là bạn cùng phòng của con."
Sau đó cô đi thẳng từ trong bếp ra, cười với mấy chị em trong phòng khách giới thiệu: "Đây là ba tớ, đã gặp hôm khai giảng ấy." Sau đó theo thứ tự cho hai bên giới thiệu sơ sơ.
Đúng lúc này các cô gái cười xinh đẹp có vẻ xôn xao một trận, cúi đầu lén trao đổi gì đó, Bạch Sơ Ý còn nghịch ngợm nháy mắt với cô một cái. Không đợi các cô ấy thảo luận xong, Chung Chấp đã không nói tiếng nào kéo cô vào phòng bếp, thuận tay đóng cửa lại.
"Thế này là thế nào?" Chung Chấp khẽ nhíu mày.
"Cuối tuần này con mời bạn cùng phòng tới nhà chơi, sao thế ạ, không được ư?" Cô nghiêng đầu vô tội vặn lại.
"Vậy sao con không báo trước cho ba một tiếng?" Anh có vẻ không vui, trong giọng nói có lộ ra chút ý trách cứ.
Toàn Minh buồn cười nói: "Chẳng lẽ con về nhà mình mà phải cần ngài đây phê chuẩn mới được ư?"
Chung Chấp im lặng không lên tiếng, trên mặt u ám khó hiểu.
"Các cô ấy đều là người ngoại tỉnh, chỉ có con là người bản địa, cuối tuần mời bạn học về nhà, thúc đẩy chút tình cảm bạn bè thì có gì không tốt chứ." Cô nói xong rồi lập tức xoay người tiếp tục đi đến bên bồn cây hái xà lách.
Lúc này Chung Chấp mới phát hiện ra đã lâu cô mới buộc tạp dề, tay áo xắn nửa, buộc tóc kiểu đuôi ngựa sạch sẽ thoải mái, sườn mặt thướt tha yểu điệu cực kỳ vui tai vui mắt.
"Con còn tưởng rằng buổi tối ba không trở lại dùng cơm." Toàn Minh đặt rau xà lách hái xong vào một cái chậu, tiếp tục xối nước: "Có điều ba có trở về hay không cũng không sao cả, dù sao con có thể tự làm được cơm tối cho con và bạn của con."
Cô nói như thể không có chuyện gì xảy ra, giọng nói lạnh nhạt nhưng lời nói ra lại giống như mang theo gai, dường như ra sức loại bỏ anh ở bên ngoài vòng của các cô.
Mắt Chung Chấp liếc nhìn động tác thuần thục của cô, bàn tay ngâm trong nước nhẹ nhàng mang theo ánh ngọc trai khiến cổ tay nhỏ cực kỳ, giống như một tác phẩm nghệ thuật gốm sứ trắng nõn. Yết hầu anh khẽ nhúc nhích, đáy lòng sinh ra một tình cảm vô hình, không nhịn được đưa tay bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng nói nhỏ: "Để ba làm cho."
Nói xong anh được đà kéo cô vào trong ngực, đáy mắt là một vùng đầm sâu.
Cô ngã vào trong ngực anh, cảm thấy việc này thoáng có chút khiêu khích, giọng nói rất trầm ngâm: "Ba, bạn họ con đều đang ở đây."
Nghe vậy, anh đưa tay vén lên sợi tóc rũ xuống gáy cô, khi đầu ngón tay mát rượi lướt qua da thịt khiến cô thoáng tê dại. Toàn Minh siết chặt vạt áo anh, không lên tiếng mà chỉ rũ mi mắt, kề sát vào ngực anh, đáy lòng rung động. Bàn tay rộng rãi ấm áp để tự do sau tấm lưng gầy gò của cô, nhẹ nhàng mơn trớn, cuối cùng dừng ở eo, dù là cách một lớp áo nhưng vẫn có một loại xúc cảm vi diệu. Sau đó là sự im lặng kéo dài.
Toàn Minh chỉ cảm thấy tạp dề sát người đột nhiên lỏng ra một chút, thì ra anh đã tiện tay cởi nơ bướm buộc chặt ở sau lưng cô.
"Con đang suy nghĩ gì đó?" Chung Chấp cúi đầu áp vào dái tai cô trêu chọc, chậm rãi ung dung.
Anh cố ý.
Từ khi nào mà anh lại có dáng vẻ này.
Toàn Minh cứng đờ đẩy anh ra, kiềm chế hít sâu một hơi: "Vậy thật là cám ơn ba."
Nước vẫn còn để, âm thanh ào ào sâu kín lạnh lẽo nhỏ xuống lòng người, nhiễu loạn tạo ra sóng gợn.
Lúc Chung Chấp đỡ lấy tạp dề, Toàn Minh bỗng túm vạt áo anh lại, ánh mắt mập mờ dừng lại trên người anh, có hơi ngả ngớn: "Ba, ba có biết không, dáng vẻ ba vừa nói chuyện bên tai con... thật sự rất mê người."
Mặc dù lời này do cô nói ra là lạ nhưng lần nào kẻ xấu cũng để cô làm, trêu đùa dụ dỗ, mê hoặc cưỡng hôn cũng không phải lần một lần hai nữa.
Quả đúng như vậy, Chung Chấp nghe thấy lời cô nói thì sững người lúc lâu mới khôi phục lại dáng vẻ trước đó, ánh mắt hơi tối xuống.
Shit!
Cô thầm than, sau đó cướp lấy tạp dề trong tay anh lại buộc lên cho mình lần nữa: "Đừng giành với con, còn nhiều."
"Lần này con trở lại làm gì?" Anh thấp giọng hỏi, trong ấn tượng của anh, mấy chuyện xảy ra khi cô ở nhà đã để lại cho anh ấn tượng "sâu sắc" khiến anh không thể không bắt đầu cảnh giác trước.
"Mời bạn tới chơi thôi ạ." Cô dửng dưng đóng vòi nước lại, cũng không nhìn anh, đưa tay vào trong chậu tùy tiện đảo ra sóng nước, "Tiện về lấy vài đồ mùa đông của con, trong kí túc xá không đủ, con lười mua. Không chào đón con về nhà ư?"
Chung Chấp không thích dáng vẻ chợt xa chợt gần này của cô, cô giống như một tay chơi lão luyện trong tình trường, vẫn luôn thành thạo đối mặt với anh tay chân luống cuống.
"Vậy ba đi thái cà rốt." Chung Chấp đến gần cô, mò đến tay cô, lạnh nhạt mở miệng: "Nước lạnh, đừng để cóng tay."
Một lần nữa chạm vào tay anh, trong lòng Toàn Minh khẽ thay đổi, cảm xúc dâng lên giống kéo tơ bóc kén. Cô chính là như vậy, có thể mặt không đổi sắc trêu đùa anh, nhìn vẻ túng quẫn của anh, chờ đến khi Chung Chấp thật sự chạm vào cô, tất cả cảm giác nhanh chóng nóng lên, thân thể tựa như chỉ vì một câu nói bình thường, một cái đụng chạm bình thường của anh, nhạy cảm đến mức tan ra hết trong nháy mắt, trái lại anh vẫn giữ gương mặt tẻ nhạt không có gì khác thường.
- ---
Cho đến khi ăn tối xong, bạn cùng phòng Phó Trừng và Lý Hòa Hòa đề nghị cùng nhau tắt đèn xem phim kinh dị, Bạch Sơ Ý tỏ ý tán thành. Các cô bàn bạc một lát, Toàn Minh quyết định đuổi Chung Chấp tới phòng ngủ của cô, bốn cô gái tụ tập với nhau chiếm chiếc giường lớn của anh.
Các cô kéo căng rèm cửa, ôm thành một nùi trong bóng tối, co rúc trên giường, cành cây khô ngoài cửa sổ khẽ lay động khác thường phản chiếu bóng vào rèm cửa giống như hồn ma tới đòi mạng.
Chung Chấp bất đắc dĩ đi tới phòng của cô, nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà. Manga trên bàn cô, balo trên ghế, áo khoác, chăn, ga trải giường... bốn phía đều có hơi thở của cô.
Anh hơi khó ngủ.
Qua rất lâu, cũng không rõ mấy giờ, Chung Chấp dứt khoát ôm chăn đi tới ghế sofa trong phòng khách xem tin tức trong đêm khuya thanh tịnh. Bốn cô gái trong phòng tập trung tinh thần xem phim kinh dị cũng không dám thở mạnh, Toàn Minh bị dọa sợ không ít, tìm cớ uống nước chạy ra ngoài, bình tĩnh lại một chút.
Cô vừa đến phòng khách đã bốn mắt nhìn nhau với anh.
"Ba còn chưa ngủ ư?" Cô hỏi.
"Không ngủ được." Chung Chấp thầm giật mình, ánh mắt nhìn cô sâu thêm mấy phần.
"Con cũng không ngủ được... bị dọa..." Cô bưng ly nước trên bàn lên uống, ngẩng đầu uống một hớp nước mát.
"Tới đây." Chung Chấp vỗ vỗ vị trí bên người anh ra hiệu, "rụp" một tiếng tắt tivi đi.
Lần này đến lượt Toàn Minh ngạc nhiên, cô ngơ ngác đi tới bên cạnh Chung Chấp ngồi xuống. Bởi vì vừa nãy vẫn luôn ở trên giường ôm chiếc chăn ấm áp và đám bạn chen chúc thành một nùi, bây giờ lại bị sự lạnh lẽo của bóng đêm thừa dịp tấn công tới, cô co rụt vai, hơi lạnh.
Chung Chấp lập tức hiểu, trực tiếp quàng qua vai cô, ôm người vào trong ngực.
Ánh đèn trong phòng khách mờ tối, khép mình yên lặng. Hơi thở bình tĩnh mà ấm áp vây cô lại, Toàn Minh vùi đầu, đôi tay vẫn ôm gối, gò má hơi ửng đỏ. Thậm chí Chung Chấp có thể cảm nhận được sự biến hóa nhỏ xỉu của cơ thể người trong lòng, không tự chủ siết chặt cánh tay.
Hai người cứ thế ngồi im lặng không lên tiếng, cũng không cảm thấy nhàm chán, thậm chí nghe kĩ có thể nghe thấy tiếng hét chói tai thi thoảng vang lên trong phòng của các cô gái. Bầu không khí bắt đầu trở nên tế nhị hơn.
Chung Chấp có vẻ không nhịn được, hơi nghiêng về trước, môi lướt qua gò má cô, dịu dàng nói bên tai cô: "Đây là khen thưởng cho con."
Toàn Minh kinh ngạc, vừa định nói, quay đầu đã bị anh ngậm vào môi.
Một nụ hôn lướt qua.
Chung Chấp khẽ thả tay, buông cô ta.
Mặt Toàn Minh đỏ phớt, ngực phập phồng, cảm xúc không ổn định: "Khen thưởng gì?"
Một tay Chung Chấp đỡ hờ lưng cô, đề phòng cô rớt khỏi cái ôm trong ngực anh, cười khẽ: "Đầu bếp bữa tối tạm thời." Nói xong, tay anh di chuyển dọc theo lưng cô, nhẹ nhàng nâng gáy cô kéo về phía mình, một lần nữa hôn lên môi mềm mại của cô.
Ngón tay Toàn Minh siết chặt áo trước ngực anh, hơi thở anh gần sát quét lên mặt cô, thở dốc thật khẽ, thình thịch thình thịch, tim đập cực nhanh, còn hồi hộp hơn lúc xem phim ma. Cánh môi cô ướt át, Chung Chấp cạy hàm răng cô ra, đầu lưỡi được đà tiến vào.
HÌnh như lúc này có một cô bạn cùng phòng đứng lên đi toilet, trong phòng truyền tới tiếng xả nước, chỉ cần cô ấy mở cửa, lượn sơ qua phòng khách hai bước là có thể thấy hai người đang hôn nhau.
Cơ thể Toàn Minh lập tức cứng ngắc, bỗng giật mình khẽ thảng thốt, Chung Chấp vẫn giữ lấy cô, nói giọng khàn khàn: "Đừng động."
Cô giống như bị âm thanh của anh đầu độc, Chung Chấp hôn cô, từng chút từng chút một, răng môi quấn lấy nhau, nhẹ nhàng lướt qua từ tốn, khiêu khích mút vào, trong sự mơn trớn ướt át, cô bị anh giam cầm trong bóng tối. Một lúc lâu, xung quanh không có bất kỳ tiếng vang hay động tĩnh khác thường nào, không ai phát hiện ra bọn họ, anh mới thả môi cô ra, con ngươi màu mực vẫn chứa ý cười, hỏi: "Kích thích không?"
Cô cáu lên: "Ba làm gì!"
Chung Chấp lười biếng mở miệng: "Không làm gì."
"Nếu như bị phát hiện thì làm thế nào!" Cô hạ thấp giọng, hơi tức giận.
Chung Chấp như cười như không, nói: "Con sợ ư?"
Nhìn đáy mắt anh hoàn toàn bình tĩnh, Toàn Minh mới phản ứng lại, thật ra anh rất tỉnh táo, tối nay hẳn là cô bị anh đùa giỡn hoàn toàn. Trước kia, Chung Chấp gặp phải kiểu tiếp xúc thân mật này, thường sẽ ngây ra ít nói, đầu óc ngốc nghếch, cô mới là bên chủ động có tính công kính.
Cô nhướng mày, tỏ vẻ lưu manh: "Tiếp tục không? Con không ngại trao đổi sâu hơn một chút." Mặc dù cô vẫn đang giận chuyện lần trước Chung Chấp đẩy mình ra, nhưng nghĩ đến việc anh hiếm khi chủ động, tâm trạng cô nhất thời thoải mái thông suốt.
Vừa nhắc tới chuyện này, sắc mặt Chung Chấp cũng lạnh đi không ít, con ngươi trầm tĩnh vô vị: "Không được, ba chỉ trêu con thôi."
Sự kháng cự của anh đã rơi hết vào mắt cô, Toàn Minh "hừ" nhẹ một tiếng, ra dấu tay: "Vậy ba ngồi xa ra chút."
Chung Chấp vuốt hai mắt cô: "Có mà con đó, còn không quay về phòng à?"
Nhìn dáng vẻ cô vẫn không nhúc nhích, anh thở dài, nhặt áo khoác của mình trên ghế sofa nghiêm túc khoác lên người cô, lúc đi không quên để lại một câu: "Ngủ đi, ba cầm chăn về trước, nếu không đắp, ba lạnh."
Đàn ông thối, trêu xong lại chạy. Toàn Minh rất muốn đạp anh một cú sau đó sảng khoái nói "Cút đi!’
Toàn Minh ngồi yên đưa mắt nhìn anh rời đi, cô biết, tối nay Chung Chấp chẳng qua là nhất thời hứng thú, răng môi quấn quýt thì thế nào, tóc mai vương vấn thì làm sao, sự trêu chọc không có tình yêu hoàn toàn không được coi là tán tỉnh. Phản ứng đầu tiên anh để lộ ra mới là suy nghĩ chân thật nhất, thật ra anh vẫn luôn cực kì kháng cự mối quan hệ chẳng ra gì này giữa bọn họ.
Cô biết hết.