“Ừm, cháu muốn uống gì?” Tống Vân Nhiễm cười hỏi.
Tầm mắt của Toàn Minh dừng ở phía dưới, vội vàng lắp bắp nói: "Đều, đều có thể, cháu không kén chọn."
Từ góc độ này, cô có thể thấy bàn tay đang từ từ khuấy cà phê bằng chiếc thìa cà phê màu bạc, tay cầm mảnh mai giống như một đôi giày cao gót của phụ nữ.
"Còn một ly cà phê hạt phỉ thì sao, các cô gái có thể thích thứ gì đó ít đắng hơn."
Toàn Minh hoảng sợ gật đầu.
Cô ấy rất dịu dàng, giọng nói trong như ngọc, hẳn là cô ấy đã ba mươi chín tuổi, nhưng lại không giống như trong tưởng tượng.
Tống Vân Nhiễm nhấn máy gọi nhân viên phục vụ, sau đó đưa bàn tay được bảo dưỡng tốt đưa ra trước mắt Toàn Minh, cong ngón trỏ gõ lên mặt bàn: "Đừng ngại, khó khăn lắm chúng ta mới gặp mặt nhau một lần, đúng không?"
Do dự một lúc, Toàn Minh mới lấy hết can đảm ngẩng đầu lên.
“Xin lỗi, cô cần gì?” Người phục vụ xuất hiện đúng lúc, cắt ngang tầm mắt của Tống Vân Nhiễm.
Chiếc bông tai dài ẩn trong mái tóc xoăn màu nâu sẫm khẽ đung đưa, khi Tống Vân Nhiễm quay sang nói với người phục vụ, Toàn Minh mới dám ngẩng đầu nhìn mặt Tống Vân Nhiễm.
Vẻ đẹp thực sự phải toát ra từ trong xương cốt chứ không phải vẻ hời hợt bên ngoài.
Theo cách tương tự, ngay cả cách ăn mặc, một bác sĩ chuyên nghiệp về phẫu thuật thẩm mỹ có thể nhìn thoáng qua có thể biết được trên gương mặt của đối phương có từng động dao kéo hay không; khi một nghi phạm bỏ trốn vô tình bị lộ vào trong camera giám sát, một cảnh sát thiện chiến cũng có thể nhanh chóng khóa mục tiêu trong dòng người.
Cho dù cô không biết gì về Tống Vân Nhiễm, cho dù hôm nay Tống Vân Nhiễm trang điểm nhẹ, Toàn Minh thoạt nhìn vẫn có thể nhận ra thân phận của cô ấy.
Da thịt bên ngoài không thể che lấp được ngũ quan cực kỳ giống nhau. Những manh mối chôn giấu gen di truyền chính là điềm báo bẩm sinh, chỉ cần để ý một chút là đáp án thực sự sẽ rất rõ ràng…
Toàn Minh bạo dạn nhìn chằm chằm vào gương mặt Tống Vân Nhiễm, chỉ tới khi nhân viên phục vụ rời đi cô mới chột dạ nhìn đi chỗ khác.
“Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?” Tống Vân Nhiễm hỏi.
Toàn Minh thả lỏng một chút: "18, gần 19 rồi."
"Chỗ trường học mới có thể thích ứng được không?"
Toàn Minh nói ra lời trái với lương tâm: "Vẫn ổn..."
Tống Vân Nhiễm nhấp một ngụm cà phê, rồi nói: "Trường học rất đẹp, khi nào có thời gian thì đi mua sắm nhiều một chút."
Toàn Minh ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó Tống Vân Nhiễm trò chuyện với cô về một vài chủ đề không liên quan, lời nói của Tống Vân Nhiễm bỗng thay đổi: "Bình thường đều là ba con cháu sống với nhau sao?"
Nghe cô ấy nhắc tới Chung Chấp, trong lòng Toàn Minh run lên một chút, khi gợn sóng tản đi, giọng nói của cô lại trầm xuống: "Vâng..."
"Cháu cảm thấy ba cháu là người như thế nào?"
Như thể bị ai đó đập mạnh vào đầu, Toàn Minh đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm Tống Vân Nhiễm.
Cô không biết Tống Vân Nhiễm có biết chuyện của mình và Chung Chấp hay không, vì vậy cô không rõ Tống Vân Nhiễm chỉ hỏi cô hay đang thử thăm dò mình, nhưng cô chỉ dám trả lời một cách mơ hồ: "Ba, ba đối với cháu rất tốt..."
Tống Vân Nhiễm gật đầu tán thành: "Không bạc đãi cháu là tốt rồi."
Giống như có người đánh cắp hoa sơn thảo bí mật trong lòng mình, hương thơm tràn ngập, không hiểu sao trong lòng Toàn Minh lại cảm thấy chua xót.
Nhưng hiện tại khi đối mặt với Tống Vân Nhiễm, cô không nên có suy nghĩ như vậy.
Cô tự nhủ như vậy.
“Thật ra, lần đầu tiên tôi gặp bố cháu, anh ấy là người rất tiêu cực… Hơn nữa tính cách cũng có chút u ám.” Tống Vân Nhiễm tiếc nuối thở dài: “Cũng có thể thông cảm được cho anh ấy, anh ấy sống cũng không dễ dàng gì.”
Sự chú ý của Toàn Minh rơi vào Chung Chấp, cô bất giác hỏi: "Là vì chuyện ba mẹ của ba bị tai nạn xe sao?"
Tống Vân Nhiễm cười khổ: "Hẳn là anh ấy đã nói cho cháu biết, người lái xe gây tai nạn cuối cùng đã bỏ chạy, để lại cho anh ấy một đả kích rất lớn."
Gây tai nạn rồi bỏ chạy?
Toàn Minh không khỏi hoảng sợ, sâu chuỗi tất cả ký ức trong khoảng thời gian này, dường như cô đã bỏ sót một manh mối trọng yếu, một đoạn thông tin then chốt trong quá khứ của Chung Chấp.
"Anh ấy không nói với cháu chuyện này sao?"
Hơi thở nghẹn lại, Toàn Minh khó khăn nói: "Không có..."
"Haizzz... Lúc đó không có nhân chứng, không có camera theo dõi, không tìm thấy tài xế gây tai nạn, không có cách nào khởi kiện, huống chi là bồi thường. Hai năm sau khi anh ấy vào học đại học, ông nội anh ấy cũng bởi vì chuyện này không chịu đựng nổi mà qua đời."
Liên tiếp mất đi ba người thân yêu.
Mà trên đời này, chỉ có nỗi đau bệnh tật và cái chết của người thân là nỗi đau thực sự, còn lại là nỗi buồn do những thứ vô giá trị gây ra.
Toàn Minh không nói lời nào cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào ngón tay mình, cô đột nhiên hiểu được từ khí chất cùng trải nghiệm từ trong Chung Chấp có ý nghĩa như thế nào.
Không cần biết đó là tình yêu hay không, dù trải qua bao lâu, Tống Vân Nhiễm có thể là người đã chứng kiến sự trưởng thành của Chung Chấp, còn Chung Chấp, người bước ra khỏi bất lực và đau đớn, để lại tất cả sự trưởng thành và ấm áp cho chính mình. Ngược lại, thương tổn của chính mình không là gì cả.
Lúc này, nhân viên phục vụ mang cà phê đến, Toàn Minh nhớ lại sự tao nhã của Tống Vân Nhiễm khi khuấy cà phê, nhưng âm thanh giòn giã của chiếc thìa bạc vô tình chạm vào vành cốc khiến thần kinh của cô như bị kéo căng.
"Quên đi, đừng nói đến chuyện của anh ấy nữa... Một lát nữa cháu có muốn đi dạo phố không?"
Toàn Minh được cưng chiều mà đâm ra lo sợ không khỏi lắc đầu: "Không, không được, gần đây cháu có một kỳ thi..."
“Khá bận phải không?” Tống Vân Nhiễm có chút đăm chiêu gật đầu: “Nhưng dù bận thế nào thì cũng nên chú ý nghỉ ngơi kết hợp làm việc và nghỉ ngơi.”
Tống Vân Nhiễm lại cười dịu dàng: "Cháu có bạn trai chưa?"
Toàn Minh chỉ dám tiếp tục lắc đầu, hết câu này đến câu khác của Tống Vân Nhiễm chỉ khiến cô như ngồi trên đống lửa, lần nào cũng muốn trốn khỏi đây.
“Ồ, cũng đúng, cháu vừa mới tới đây, không cần phải vội.” Tống Vân Nhiễm giống như chợt hiểu ra, tự giễu cười cười.
“Cái kia… Phòng ở trong trường là thuê năm năm?” Toàn Minh cúi đầu cầm ly cà phê rồi mới hỏi một câu như vậy, tuy rằng có chút thất lễ nhưng cô thật sự không thể nói ra hai chữ đó với Tống Vân Nhiễm.
Nghe nói như vậy, biểu tình trên mặt Tống Vân Nhiễm tối đi vài phần, cô ấy rút từ bên trong hộp thuốc ra điếu thuốc dành cho phụ nữ, chiếc đèn chùm trên đầu cô ấy dường như được khảm bởi những giọt nước, ánh sáng vàng nhạt phản chiếu như những viên kim cương vỡ, rơi trên khuôn mặt của cô ấy, vừa xinh đẹp lại vừa quỷ dị.
“Thật ra tôi vẫn muốn thuê sáu năm, nhưng nghe nói vài năm nữa trường sẽ sửa sang xây lại, nhiều nhất cũng chỉ có thể thuê năm năm.” Tay cầm điếu thuốc dừng ở giữa không trung, cô ấy nhẹ nhàng nói: "Cứ coi như tôi bồi thường cho cháu..."
Một lúc lâu sau, Tống Vân Nhiễm lại cười xin lỗi rồi dập tắt điếu thuốc trên tay: "Quên mất đây là nơi công cộng."
Trên thực tế, chỉ cần nhìn vào khí chất, Toàn Minh và Tống Vân Nhiễm không giống nhau chút nào. Tống Vân Nhiễm có chút gì đó mê hoặc trong làn sương mỏng nhẹ, tươi mát, nhẹ nhàng và quyến rũ. Giống như Chung Chấp, cô ấy cũng là kiểu người mà người khác không thể nhìn ra tuổi thật, nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân cũng đều rất hấp dẫn, mà một người như Toàn Minh có học thế nào cũng không được, cô giống như một tảng đá khô, chưa được mài dũa, không thể thành ngọc.
Đối mặt với Tống Vân Nhiễm, cô vô cùng sợ hãi và tự ti.
"Nếu lần sau có cơ hội sẽ cùng cháu đi dạo phố, một lát nữa tôi sẽ đưa cháu về, buổi chiều tôi còn phải đi đón con."
Toàn Minh lúng túng không biết đáp lại như thế nào.
Có thể là bởi vì Toàn Minh toát ra cảm giác xa lạ quá rõ ràng, Tống Vân Nhiễm hỏi cô một câu, cô chỉ thành thật trả lời.
Khoảng 5 giờ 30 phút chiều, Tống Vân Nhiễm đoán chừng con trai cũng đã học xong, khi tiễn Toàn Minh, cô vừa lái xe hỏi: "Hiện tại có phải cháu rất hâm mộ tôi không?"
Toàn Minh sửng sốt một chút, hai chân căng thẳng trên ghế phụ xếp thành một hàng.
Tống Vân Nhiễm giống như đang nói với chính mình: "Thực ra, tôi vừa mới ly hôn vào tháng trước... Ừm, tới trường rồi."
Khóa cửa bật mở như mời cô mở cửa xuống xe, Toàn Minh chưa kịp an ủi cô ấy, Tống Vân Nhiễm đã lạnh lùng nói: “Dù sao cũng không có nhiều người đàn ông tốt như ba cháu, nên đối xử tốt với anh ấy. "
Lời nói sâu kín đến rợn người, khiến người khác phải nổi cả da gà, Toàn Minh kinh hãi nhìn cô ấy.
Tống Vân Nhiễm lại xem như không có gì dặn dò: "Đúng rồi, cháu ở một mình phải chú ý an toàn, bình thường cũng đừng về quá muộn."
Có thể là do cô suy nghĩ quá nhiều.
"Vâng... Cảm ơn, tạm biệt."
Toàn Minh chậm rãi trở về nhà, sắc mặt tái nhợt.