Cô không tin.
Chỉ cần là việc liên quan tới Chung Chấp, thì Toàn Minh vô cùng bất an, trở nên nóng nảy mất kiên nhẫn, bất cứ lúc nào có thể nổi điên hoặc là mất đi lý trí.
Đã bao lâu rồi? Đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi? Vì sao những người đó vẫn không chịu buông tha cho bọn họ?
Thực ra, Toàn Minh rất tức giận, hơn rất nhiều so với lời nói hằn học trên điện thoại, ngoài ra còn có dáng vẻ chật vật bất lực của bản thân.
Chung Chấp đã cẩn thận chăm sóc, che chở cho cô gần mười chín năm, vì vậy Toàn Minh rất tôn trọng và yêu quý anh, cô cũng khẳng định rằng bản thân mình yêu Chung Chấp không thua bất cứ ai, hơn nữa còn yêu anh nhất. Nhưng cô hao hết tâm tư, toàn tâm toàn lực theo đuổi thứ mình xem như bảo bối lại bị những người đó xem như thứ rác rưởi vô giá trị, chỉ vì cô không được phép cố chấp với loại tình cảm này.
Sao cô có thể cam tâm?
Đương nhiên khi sự yếu đuối cùng nhát gan của vỏ bọc bên ngoài không thể chứa được linh hồn đang không cam lòng mà rít gào bên trong, đây chính là cảm giác đau khổ nhất trong cuộc đời của cô.
“Bây giờ không có ai gọi tới nữa rồi.” Khi Chung Chấp nói điều này, ngược lại bên trong đôi mắt dịu dàng của anh chứa được một chút lạnh lùng, “Hơn nữa…”
Anh đột ngột dừng lại.
Toàn Minh không biết mình nghe được bao nhiêu, cứ như vậy gục đầu vào lồng ngực rộng lớn của anh không nói lời nào, mí mắt nhướng lên rồi khép lại. Cô cảm thấy bản thân giống như đang bị cảm mạo, hiện thực đang dần rút cạn sự kiên nhẫn của cô, sau đó tràn ngập đau buồn và tê dại, khiến cô dần trở nên không giống chính mình.
Thực ra, tổn thương không phải là điều gì đáng sợ nhất, nó có thể chữa lành bằng tình yêu, mệt mỏi chính là tình yêu đã cạn kiệt.
Không có kết thúc cho cuộc sống u ám này, mỗi một ngày trôi qua đều là hững ngày vô vọng.
Toàn Minh không chỉ cảm thấy mình rời khỏi trường học, mà còn cảm thấy bản thân đã chệch ra khỏi đường ray của cuộc sống bình thường một cách nghiêm trọng.
Bảo vệ tình yêu mong manh và dễ tan vỡ này cũng là một thử thách đối với mặt tối trong con người cô.
Cô không thể phân biệt được là người khác hay chính mình đang hành hạ bản thân.
Trên thực tế, như Chung Chấp đã nói, tình hình cuộc sống bên ngoài đang dần được cải thiện, sự quan tâm cũng như cảm giác tò mò của con người đều có thời hạn, sự chú ý của quần chúng dần dần chuyển hướng. Ngoại trừ một số cuộc gọi quấy rối, những điều về họ trên mạng ngày càng ít đi - mặc dù nó cũng ngày càng trở nên thái quá.
Nhưng mấy ngày liên tục, khi Chung Chấp không có ở nhà, chỉ cần Toàn Minh vô tình nhìn thấy tin tức gì về Chung Chấp hoặc mình, cô sẽ lại bắt đầu đập phá đồ đạc, giận dữ ném toàn bộ chúng đi, xung quanh phát ra âm thanh giòn vang, hoàn toàn không thể kiềm chế cảm xúc của bản thân.
Nửa đêm, Toàn Minh vẫn mất ngủ trầm trọng, trằn trọc trở mình trên giường. Đôi khi cô mệt mỏi mà thiếp đi, sau đó sáng sớm đột nhiên tỉnh dậy từ ác mộng.
Khi Chung Chấp bị cô đánh thức, chỉ có thể hôn cô, ôm hoặc an ủi cô bằng những lời nói nhẹ nhàng, những cách này ban đầu có tác dụng nhưng càng về sau càng vô dụng. Vì vậy, nửa đêm khi cô ầm ĩ nói muốn làm tình với anh, Chung Chấp rất đau đầu, nhưng anh cũng chỉ có thể đón ý hùa theo cô, ngược lại có như thế nào cô cũng không thể hưng phấn được, hạ thể bên dưới khô khốc, không cho bất cứ thứ gì tiến vào.
Trạng thái tồi tệ này là một sự dày vò lẫn nhau.
Cô đã tiến đến rìa của một vách đá.
Cuối cùng vào một ngày nọ, trong bữa tối, cho dù Chung Chấp có thuyết phục Toàn Minh như thế nào, cô cũng sẽ không chịu ăn, cả ngày nay gần như cô đã không chịu ăn gì.
"Ăn cái gì! Những người đó chỉ ước con có thể chết đi! Con sẽ nhịn đói đến chết!" Chiếc đũa bị Toàn Minh vất đi, sau đó trên không trung vẽ ra một cái bóng sắc bén.
“Những thứ rác rưởi kia còn chửi bới ba!” Cô lại tức giận đá vào chân bàn, “Sao ba lại không phản ứng gì cả.”
"Điên rồ! Đồ rác rưởi! Đồ cặn bã! Con mẹ nó, các người cho rằng tôi chết đi rồi thì sẽ không còn cách nào khác được sao?"
Chung Chấp đặt đũa trong tay mình xuống, nhìn cô, thản nhiên nói: "Đừng ầm ĩ, ăn cơm đi. Buổi tối chúng ta ra ngoài thư giãn, vừa lúc ba cũng cảm thấy có chút mệt."
Đôi con ngươi như mực của anh giống như mặt hồ yên tĩnh, trong veo và sạch sẽ, anh không có ý muốn cùng cô cãi nhau.
Khi nghe Chung Chấp nói mệt, khoảnh khắc đó cô cảm thấy bản thân mình hít thở không nổi, đột nhiên cũng không ầm ĩ nữa. Lần đầu tiên sau rất nhiều ngày, anh lên tiếng nói với cô mình mệt.
Cũng đúng, sao anh có thể không mệt được? Mấy ngày nay, Chung Chấp phải lo việc của cô, chăm sóc cho bản thân đồng thời còn phải để ý tới một người đang phát tiết là cô, còn người như cô gặp chuyện gì cũng chỉ biết khóc lóc, phát tiết trên người anh cho hả giận, khi ở nhà một chút tác dụng cũng không có, nước mắt rẻ rúng đến mức thậm chí ngay cả cô cũng cảm thấy ghét bỏ.
Những kẻ vô dụng không có quyền oán giận.
Toàn Minh giống như bị phơi nắng từ trong mộng tỉnh lại, vừa sụt sịt xong, mắt lại bắt đầu ngấn nước, nhưng cổ họng lại khô như đất khô: "Con xin lỗi ba."
Cô dùng ngón tay kéo mạnh cổ tay áo của anh, mà giọng nói của cô cũng mang theo giọng mũi: "Ba, có phải tâm trạng của ba không tốt."
“Tâm trạng có thể tốt được sao?” Chung Chấp thản nhiên khẽ liếc cô một cái.
“Thật xin lỗi."
Lần này Chung Chấp không còn an ủi cô như trước nữa, Toàn Minh cũng lấy đũa sạch ra, chỉ là nước mắt bắt đầu rơi không tự chủ được, một bên vừa bật khóc vừa bắt đầu bưng bát cơm lên ăn, lúc ăn cảm tưởng như trong miệng toàn là thủy tinh sắc lẹm cứa vào miệng cô bật máu, khiến cô nhịn không được đành phải nuốt xuống.
Toàn Minh đã một tháng không ra khỏi nhà, trong thời gian nghỉ học cô gần như chỉ ở nhà, sau bữa tối chuẩn bị ra ngoài đi dạo, như mọi khi cô muốn đội mũ cùng đeo khẩu trang, nhưng lại bị Chung Chấp ngăn lại.
Chung Chấp nhéo nhéo mặt cô: "Muốn con ra ngoài hít thở không khí, còn đeo khẩu trang làm gì?"
"Nhưng con sợ..."
Chung Chấp cười cô: "Bây giờ trời tối rồi, không ai nhận ra con, hơn nữa con vẫn chưa nổi tiếng tới mức đó đâu."
Cô biết bản thân mình lúc này giống như chim sợ cành cong, cho nên đành phải miễn cưỡng để Chung Chấp đưa ra ngoài.
Lúc này đã qua mùa xuân, ngã tư đường phía trước hoa nở rộ. Mây dày không che được ánh trăng, gió thoảng trên mặt sông cách đó không xa khiến nó nổi lên những gợn sóng lăn tăn, ánh sáng chiếu trên mặt sông chập chờn theo từng gợn sóng, lúc sáng lúc tối.
Khi đi dạo, Chung Chấp cố ý để cô đi vào bên trong đường, cánh tay anh tùy ý đặt lên vai cô, người qua đường chỉ vô tình liếc mắt nhìn về phía hai người họ cũng sẽ khiến cô run sợ, vùi mình vào trong lòng anh.
“Có ba ở đây, đừng sợ.” Chung Chấp cũng sẽ dùng tay hoặc áo để che mặt cô, nhưng với người qua đường, hai người họ trông giống như một cặp đôi bình thường đang ôm mà thôi.
“Ngày mai ba đưa con đi gặp bác sĩ.” Chung Chấp đột nhiên lên tiếng.
“Bác sĩ tâm lý?” Trái tim Toàn Minh trong phút chốc như bị bóp chặt lại, cô thận trọng ngẩng đầu nhìn Chung Chấp, phát hiện từ góc độ này không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh.
"Không phải." Chung Chấp cuối cùng cũng bằng lòng nhìn cô, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói không dịu dàng cũng không lạnh nhạt, "Bệnh viện cấp ba, khoa thần kinh."
Chung Chấp nhìn thấy biểu tình trên mặt cô dần chuyển sang kinh ngạc, sau đó trở lại trạng thái im lặng.
Anh biết cô đã đồng ý.
Trong khoảng thời gian này, Toàn Minh đã phải chịu áp lực tâm lý rất lớn, tinh thần có phần suy sụp, bên cạnh việc mất ngủ, cô thường xuyên cảm thấy phiền muộn cũng như tức giận.
Trạng thái này của cô, không phải Chung Chấp không tính đến việc đưa cô đến gặp bác sĩ tâm lý, nhưng một khi tìm rõ nguyên nhân bệnh tình của cô, có khả năng sẽ quay trở lại mối quan hệ của họ. Cho dù bác sĩ bảo vệ sự riêng tư của bệnh nhân, cũng sẽ không dùng ánh mắt khác nhìn cô, nhưng hiện tại đang trong thời kỳ thời kỳ nhạy cảm, nhất định cô sẽ không muốn để người khác một lần nữa vạch trần vết sẹo của mình. Hơn nữa để che đậy sự thật, có thể ngay từ đầu cô sẽ không nói thật với bác sĩ, như vậy có thể đoán được hiệu quả của việc trị liệu.
Trước tiên nếu có thể dùng thuốc giúp hỗ trợ ổn định cảm xúc của cô, có như vậy mới cởi bỏ được khúc mắc trong lòng của cô.
Ngày hôm sau, Chung Chấp đã đưa Toàn Minh đến bệnh viện từ sáng sớm, thời điểm cô bước vào cửa khoa khám bệnh, mùi thuốc và thuốc khử trùng nồng nặc phả vào mặt khiến cô vô cùng buồn nôn, khó chịu, không hiểu sao hai chân đột nhiên mềm nhũn, mồ hồi lạnh ứa ra.
Tới khi cô đang xếp hàng chờ đợi bên ngoài phòng khám của bác sĩ, cảm giác ớn lạnh càng ngày càng nghiêm trọng, mùi thuốc nồng nặc như một bóng ma không ngừng quấn lấy cô, có rửa như thế nào cũng rửa không sạch.
Đến lượt cô, bác sĩ hỏi vài câu, hình như cô đã nghe đến từ suy nhược thần kinh, nhưng khi bác sĩ tiếp tục hỏi về thể trạng của cô, dạ dày không ngừng cồn cào, cô không thể chịu đựng thêm được nữa. đứng dậy và chạy vào nhà vệ sinh, cứ như vậy mà nôn ra.
Trước đây cô đã đến bệnh viện nhiều lần, nhưng chưa bao giờ cảm thấy mùi của bệnh viện khiến cô cảm thấy buồn nôn như hôm nay.
Chung Chấp cũng vội vàng đi theo sau cô, sau khi chờ cô ra khỏi nhà vệ sinh, anh xoa lưng cô, đưa cho cô một tờ giấy và nước: "Ngày hôm qua ăn gì bị đau bụng sao."
“Con không biết.” Toàn Minh lau miệng, nhưng sau khi nôn xong, toàn thân vẫn đổ mồ hôi lạnh, cảm giác buồn nôn cũng không thuyên giảm bao nhiêu.
Chung Chấp rất lo lắng lại đưa cô vào khoa tiêu hóa, sau khi bác sĩ hỏi vài câu như bình thường thì bắt đầu hỏi ngày càng nhiều những câu lạ, cuối cùng bỏ lại một câu, rồi yêu cầu đi khám phụ khoa, làm siêu âm hoặc xét nghiệm nước tiểu để xác nhận lại.
Xác nhận lại?
Toàn Minh bị một tia sợ hãi thoáng qua trong lòng làm cho chấn động, nhớ lại toàn bộ chi tiết của hai tháng qua, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ bất an, thậm chí cô còn không dám nghĩ sâu, điều đó đã bị bản thân cô bỏ qua, bóng ma kia khiến cô phải đoán già đoán non.
Rất nhanh đã có được kết quả kiểm tra.
Cô đang mang thai.