Lần này buổi tối về nhà, trên người anh quần áo chỉnh tề, có thể hôn một người đang trần truồng như cô đến cao trào.
“Ba!” Cô tức giận đẩy Chung Chấp ra, ngồi dựa vào đầu giường, “Đồ lưu manh! Không cởi quần áo của mình ra!”
Chung Chấp nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, khi thấy cô dường như đã phải chịu tổn thất lớn, anh mới mỉm cười quay lưng về phía cô.
Khi cởi quần áo, cánh tay, vai và lưng của anh kéo ra một đường cong tuyệt vời, sau đó anh tùy ý quấn áo khoác lên người Toàn Minh, đặt hai tay lên eo của cô, đem cả áo và người ôm vào trong lòng, lại tiếp tục hôn.
Hôn đến mức khiến hai mắt Toàn Minh trở nên mờ mịt, đang bắm chặt lấy anh bèn nhịn không được mà cào vào lưng anh, Chung Chấp đột nhiên buông cô ra, như thể đã sử dụng xong không chút lưu tình mà ném đi, còn giả vờ giả vịt nói xin lỗi: "Quên đi, ba đi tắm rửa một cái trước đã."
Nói xong, anh ta quay người, hành động này khiến Toàn Minh vô cùng tức giận, túm lấy áo khoác trên người ném vào lưu anh: "Đồ thối tha!"
Khi Chung Chấp quay lại, Toàn Minh định tắt đèn nhưng bị Chung Chấp ngăn lại. Cô đột nhiên trở nên nóng nảy, bởi vì nhiệt độ điều hòa hơi cao, hai má đột nhiên đỏ bừng: "Không tắt đèn sao được!"
Bằng không sẽ chẳng khác nào đang làm tình vào ban ngày.
Chung Chấp ngẫu nhiên nhặt chiếc cà vạt sẫm màu trên giá áo lên, che mắt cô lại, sau đó thả xuống sau đầu cô một đường quyến rũ.
Chung Chấp đang nửa nằm, đỡ lấy thắt lưng của cô kéo về phía mình, dang hai chân ra ngồi lên chân anh.
Toàn Minh nuốt nước miếng, bởi vì nhìn không thấy nên có chút chờ mong, hoảng hốt nhìn chung quanh. Chung Chấp nhìn ra được nỗi bất an của cô, giống như an ủi, lòng bàn tay thô ráp của anh men theo vòng eo của cô, vuốt ve bả vai gầy guộc, sau đó giữ vai cô, ép dương v*t đã cương cứng của anh vào cặp đùi non nớt của cô, sau đó giúp cô nhắm ngay cửa huyệt ẩm ướt rồi từ từ ngồi xuống.
Mảnh sau của chiếc cà vạt dài rơi trên vai trái mảnh mai của cô, rồi vô tình tuột ra, giống như một con rắn quyến rũ đang động dục, cảnh này khiến cổ họng Chung Chấp hơi thắt lại. Anh không nhịn được đưa tay ra, nắm nhẹ lấy chiếc cổ duyên dáng của cô, Toàn Minh lập tức giống như một còn mèo bị thuần hóa, phối hợp với bàn tay của anh nâng cằm lên.
Chung Chấp bắt đầu dùng sức đẩy mạnh về trước, ngay khi anh ra sức, hai chân cô bắt đầu mềm nhũn ra, khoái cảm tê dại ở chỗ giao hợp nóng bỏng của hai người như thấm vào từng tế bào.
Tấm lưng trần trụi của Toàn Minh run lên, lên xuống theo nhịp điệu của anh, da thịt nóng ran, hô hấp có phần rối loạn. Cô sốt ruột vùi đầu xuống, ngay khi tiếng rên rỉ tràn ra khỏi miệng, Chung Chấp vươn tay ra phía sau, giữ cằm cô để cô ngẩng mặt lên. Trong lúc ý loạn tình mê, ngón tay mảnh khảnh của anh mơn trớn môi cô, sau đó tìm khe hở mà đút vào miệng cô, cuốn lấy chiếc lưỡi trơn trượt của cô, tạo ra âm thanh gợi tình, anh không thể kìm nén được.
Ngay lúc đó, Toàn Minh cảm thấy miệng phía trên cùng phía dưới của mình đề bị anh tấn công. Cô không thể nhìn thấy anh, nhưng Chung Chấp có thể nhìn thấy cô, Toàn Minh vô thức muốn né tránh, nhưng anh đang điều khiển toàn bộ cơ thể của mình.
Khi anh tiến vào, dương v*t của anh khiến hoa huy*t của cô không ngừng co rút lại, khoái cảm dần lan ra hai bên đùi, cả hai người đều run lên, sau đó không không chế được càng đâm sâu vào.
‘A... A… Ưm…” Khoái cảm bén nhọn lập tức dâng lên đến tận đỉnh đầu, vừa chua xót lại vừa ngừa, cánh môi của cô hơi hơi khép mở, thấm ướt ngón tay của Chung Chấp, nước miếng đầm đìa, cô lại cuốn đầu lưỡi, không nỡ buông tha, nhẹ nhàng cắn vào đầu ngón tay anh.
Hành động của cô khiến Chung Chấp đột nhiên tăng tốc độ, kết quả Toàn Minh lại cắn mạnh vào ngón tay anh. Có chút đau lòng, nhưng anh biết Toàn Minh không cố ý làm như vậy. Chung Chấp nhìn chằm chằm vào chiếc cà vạt đang đung đưa, hít một hơi thật sâu, sau đó dùng ngón tay nắm vào phía sau chiếc cà vạt, vuốt ve vành tai xinh đẹp của cô, không tự chủ đưa vào miệng cô: "Cắn cái này."
Trong khoang miệng đột nhiên xuất hiện dị vật khô khốc, cộng với việc cô không thể nhìn thấy, trong bóng tối khiến cô cảm giác như mình bị lăng ngục, nhưng cô muốn nghe theo bất cứ điều gì Chung Chấp nói. Chỉ đơn giản nhắm mặt lại, hưởng thụ cảm giác kỳ lạ khi toàn thân bị xỏ xuyên qua.
Chung Chấp dùng đầu ngón tay vuốt ve cánh tay Toàn Minh, vừa hôn lên gáy cô, cầm lấy cổ tay cô đặt ở sau eo, siết chặt hai cổ tay mảnh khảnh của đối phương, như thể đang nắm chiến lợi phẩm trong tay.
Trong dục vọng hòa quyện và run rẩy, mọi thứ giống như một giấc mộng đẹp màu xám.
******
Thứ bảy tuần này, Dương Niệm lại nghiêm túc tới gặp Bạch Sơ Ý, hẹn gặp ở quán cà phê trong khuôn viên trường, muốn nói chuyện một cách trực diện.
"Trước đó tôi cũng đã nói rõ ràng với cô, tôi và A Đổng đã ở bên nhau từ năm lớp 11, bạn gái của anh ấy ngay từ đầu cũng chỉ có mình tôi, tôi cũng không biết cô từ đâu chạy tới.” Dương Niệm khoanh tay trước ngực dựa lưng vào ghế sô pha phía sau, trước sau trưng ra dáng vẻ đắc ý của người nắm chắc phần thắng
“Hơn nữa cũng nói thật cho cô biết, từ nhỏ chúng tôi cùng nhau lớn lên cũng xem như là thanh mai trúc mã, ba mẹ hai bên cũng rất thân thiết.” Dương Niệm hiếm khi nói chuyện nhẹ nhàng như vậy.
“Nhưng anh ấy nói với tôi rằng hai người đã chia tay vào học kỳ trước.” Bạch Sơ Ý ngồi thẳng người, nhấp một ngụm cà phê thản nhiên nói.
“Chia tay?” Dường như nghe thấy một câu chuyện cười, Dương Niệm ném cho đối phương một cái nhìn khinh thường, cười nhạo nói: “Học kỳ trước tôi còn ở nước ngoài, lúc đó tôi và anh ấy đúng là có cãi nhau, chia tay cũng là do anh ấy nhất thời tức giận nói, sau đó A Đổng cũng đã tìm tôi xin lỗi."
Dương Niệm vuốt tóc trên trán: "Hôm qua tôi cũng đã tìm anh ấy nói chuyện, anh ấy nói là cô quấn lấy anh ấy, cho nên anh ấy không còn cách nào khác phải đồng ý."
Bạch Sơ Ý ngước mắt lên liếc nhìn Dương Niệm không ai bì nổi, thay vào đó lại cười rộ lên, như thể cô ấy không đành lòng nói cho Dương Niệm biết sự thật: "Thật trùng hợp, hai ngày trước anh ấy cũng đã nói với tôi hai người hoàn toàn chia tay, hơn nữa bây giờ chúng tôi vẫn đang ở bên nhau. Duẫn Đổng đang lừa cô."
Màn kịch hai người phụ nữ cướp một người đàn ông này thường gay gắt không khác gì tranh chấp lãnh thổ, Bạch Sơ Ý thực ra rất khinh thường.
Sắc mặt Dương Niệm đột nhiên tái nhợt không còn chút máu: "Cô nói dối!"
Bạch Sơ Ý lấy điện thoại di động trong túi ra, mở album ảnh trong điện thoại di động, lật xem bức ảnh chụp từ lâu, bấm vào, sau đó chỉ cho Dương Niệm: "Đây là bức ảnh khi chúng tôi cùng nhau học kỳ trước, là anh ấy chủ động đuổi theo tôi, cô nhìn ngày tháng xem, có phải lúc đó là trước khi hai người cãi nhau không."
Sau đó Bạch Sơ Ý lại lướt thêm vài tấm ảnh nữa: "Cái này chụp khi chúng tôi cùng nhau đi xem phim... Nhìn ngày tháng đi, có phải trước khi hai người cãi nhau không?"
Dương Niệm nửa tin nửa ngờ đoạt lấy điện thoại di động của Bạch Sơ Ý, lướt xem mấy tấm ảnh, sắc mặt càng ngày càng trở nên u ám. Bạch Sơ Ý dù sao cũng không muốn lấy lại, ngoại trừ anh tự chụp cùng ành chụp cô và Duẫn Đổng thì cũng là ảnh chụp một vài phong cảnh, không có gì đáng xấu hổ cả.
Cho đến khi Dương Niệm kéo xuống bức ảnh gần đây nhất, sắc mặt Bạch Sơ Ý thay đổi, đưa tay giật lấy điện thoại. Dương Niệm thấy thế, lập tức nhanh tay cầm điện thoại đưa ra xa tầm với của đối phương, rồi phóng to bức ảnh kia lên: "Dừng, bức ảnh này không phải là cô bạn của em gái sao, ngay cả người ta hôn môi người khác cũng chụp ảnh lại?”
Sau khi lướt xem mấy tấm ảnh, Dương Niệm thản nhiên ném lại điện thoại cho Bạch Sơ Ý, ngả người ra sau có chút bực bội khó chịu, một lúc sau mới ngẩng đầu lên: "Tôi sẽ hỏi lại A Đổng, nhưng Bạch Sơ Ý, tôi khuyên cô hiện tại nên nói sự thật cho tôi biết, những việc làm khác của cô tôi đều biết tất cả những hành vi mờ ám của cô.”
Bạch Sơ Ý như thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lóe lên, sau đó lạnh lùng nhìn Dương Niệm: "Cô có ý gì, như thế nào gọi là hành vi mờ ám."
Cô ấy vẫn ngoan cố! Vẫn còn ngụy biện!
Nghe đến đây, Dương Niệm chỉ cảm thấy huyệt hai bên thái dương không ngừng giật giật, một cảm giác tức giận không kiềm chế được lập tức bốc lên: "Bạch Sơ Ý, cô cho rằng tôi ngốc sao? Cô cho rằng tôi chỉ hỏi một mình Duẫn Đồng sao?"
Ngực của Dương Niệm đập một cái, gằn từng chữ nói với Bạch Sơ Ý: "Đúng vậy, khi tôi không ở bên cạnh anh ấy, đúng là A Đổng có thích một vài cô gái, nhưng anh ấy cũng chưa từng quá thân thiết với bọn họ, từ đầu đến cuối bạn gái danh chính ngôn thuận của anh ấy cũng chỉ có mình tôi, hơn nữa... "Khuôn mặt của Dương Niệm trở nên căng thẳng," Bạch Sơ Ý, cô còn muốn bản thân mình trở thành kẻ không biết xấu hổ tới mức nào? Con mẹ nó, không phải ngay từ đầu là cô quyến rũ A Đổng sao? Còn giả bộ làm bạch liên hoa, rõ ràng ngay từ đầu cô biết anh ấy đã có bạn gái, người một mực vẫn luôn nói dối cũng là cô!"
Bạch Sơ Ý im lặng chịu đựng tiếng rống giận, cho đến khi nghe được Dương Niệm nói ra sự thật, mới bị sốc, dường như thứ gì đó cuối cùng đã sụp xuống vỡ tan, nhưng cô ấy vẫn bình tĩnh nhấp một ngụm cà phê, không ngờ lại nở nụ cười thay vì tức giận nói: “Nếu cô đã phát hiện ra, chúng ta cũng đâu còn chuyện gì khác để nói?"
“Dù sao cô cũng mang họ Bạch, Bạch Liên Hoa cũng khá thích hợp với cô.” Ánh mắt của Dương Niệm lúc nhìn Bạch Sơ Ý giống như nhìn thấy rác rưởi, thấy dáng vẻ của cô không có nửa phần ăn năn, không chút lưu tình lập tức đứng dậy, nắm lấy túi xách bỏ đi.
Thực sự, không cần phải tiếp tục nói chuyện nữa.
Cô ta còn có chuyện quan trọng hơn muốn hỏi Duẫn Đổng.
Sau khi cô ta rời đi như một cơn gió, Bạch Sơ Ý ngồi yên lặng ở đó, mở bức ảnh vô tình chụp được của Toàn Minh, bấm "Xóa", khi hệ thống hỏi "Bạn có chắc không?", cô ấy thoáng do dự một chút, đầu ngón tay vuốt ve màn hình điện thoại, cuối cùng lựa chọn "Hủy bỏ" và giữ lại bức ảnh kia.
Mỗi người đều có sự rõ ràng và khuất lấp trong trái tim của họ, có ai không có những bí mật xấu xa bẩn thỉu?
Chỉ là mỗi người đều âm thầm giấu nó đi, từ đầu đến cuối cũng tốt, nhưng mạnh dạn thừa nhận dục vọng có gì sai? Bao nhiêu người nói về tình yêu lý tưởng, nhưng thực ra đều không thoát khỏi mưu cầu của bản chất.