Viêm Hoài cười hắc hắc, còn rất ngứa đòn trêu chọc ông: “Thầy à, mới sáng mặt mày đã như bông hoa héo, là đứa nào chọc giận thầy hả?”
Nhiều học sinh cúi đầu nín cười đến nội thương.
Đúng là không biết xấu hổ, ông lườm Viêm Hoài một cái rồi hừ hừ phủi tay ra khỏi lớp.
“Chúng ta đến muộn bị lườm thì thôi đi, nay đến đúng giờ cũng bị ghét ra mặt là thế nào chứ.” Viêm Hoài chậc chậc vài tiếng, bĩu môi nhưng chưa trở về chỗ ngồi ngay, liếc ngó đại ca Kình hai giây, sau đó cười hí hửng ghé lại “tiểu mỹ nhân”, còn cố gắng nhỏ giọng: “Bạn học Nhan, tối qua có phải…”
“Không có.” Trác Mộng Nhan đã cố gắng dời tâm trí mình sang nơi khác rồi, thế nào người này lại thích đùa dai bạn học vậy chứ. Cuối cùng là chột dạ đáp mà chưa kịp suy nghĩ.
Viêm Hoài cười ha hả, vừa mới nâng mắt đã bị Lôi Kình bắn cái nhìn kinh khủng tới, cậu hắc hắc hai tiếng đứng thẳng người.
“Ngứa mồm à.” Kình ca lạnh giọng cảnh cáo, Viêm Hoài đành phải luyến tiếc trở về vị trí.
Ngồi ở bàn trước, Nghiêm Tư Dẫn đang đọc mấy tin hot trên diễn đàn trường, càng đọc càng kinh ngạc, lượng tương tác lớn thế này rồi. Lập tức muốn cho đại ca xem, có điều lực xoay hơi mạnh, lại bất ngờ tay phải đang băng bó va vào cạnh bàn học, cậu chàng mặt mày nhăn như đít khỉ, ui a, ui a lại nhận phải ánh mắt khinh bỉ của Lôi Kình, chỉ có thể nín nhịn.
Đưa điện thoại cho anh xem: “Kình ca, đọc đi.”
“Chuyện gì?” Giọng điệu cũng thờ ơ quá rồi đó.
Nghiêm Tư Dẫn nhỏ giọng: “Liên quan đến ‘tiểu mỹ nhân’ của chúng ta.”
“Cho cậu nói lại.” Vừa nhếch miệng nói vừa duỗi tay quơ lấy điện thoại của Nghiêm Tư Dẫn.
Nghiêm Tư Dẫn gãi mũi sửa lại lời: “Là của Kình ca.” Khổ thân quá mà, anh còn chưa phải là gì của người ta đâu, ở đó mà huênh hoang muốn chiếm làm của riêng.
Vài giây trôi qua, sắc mặt của Lôi Kình hoàn toàn biến đổi.
“Mẹ nó.” Còn không nhịn được mà chửi thề, âm giọng rất lớn, cả lớp đều nghe rõ, cũng bị dọa cho tái mặt.
Tổ tông này mới sáng đã bị sao rồi, là kẻ nào chán sống chọc ghẹo anh vậy?
Nhiều bạn học ngoái đầu hướng ánh mắt tới vị trí hai bàn trong cùng, sau đó bị Lôi Kình đảo mắt quét một lượt mới sợ hãi thu hồi.
Lôi Kình nhíu chặt chân mày, anh nhìn sang Lý Vấn Hàn bảo: “Cậu điều tra ID bài đăng đó đi.”
Thật ra bài đăng cũng không có gì quá đáng, chỉ là bài so sánh hai nữ sinh xinh đẹp của khối 11 thôi, là Trác Mộng Nhan và Dư Mẫn Tiệp.
Viêm Hoài cũng đang đọc bài đăng, nhìn thấy tấm ảnh của ‘tiểu mỹ nhân’ bị đứa nào đó chụp lén, không nhịn được mắng: “Là kẻ khốn nào chụp tệ như vậy chứ. Nhìn xem…” Viêm Hoài thu lại nụ cười, càng mắng càng hăng: “Cái gốc nghiêng ba phần tư này, còn là canh lúc người ta đang ăn, chất lượng ảnh thì mờ câm.”
Nghiêm Tư Dẫn gật gù đầu tán thành bài phân tích của bạn mình, cậu nhăn mặt bổ sung: “Dư Mẫn Tiệp chỉ thanh tú thôi, tấm hình của cô ta rõ ràng là cố tình làm dáng chụp mà, rõ nét thế này. Đúng là cái đứa đăng bài ngu xuẩn.”
Bỗng Kình ca lên tiếng dập tắt luôn cuộc đối thoại của hai bạn trai nhỏ: “Cô ta mà có cửa so sánh với em ấy, vọng tưởng.”
Lý Vấn Hàn bật cười, ghé gần Lôi Kình mặt mày đã dịu xuống một chút, ánh mắt thì dán chặt trên bóng lưng nho nhỏ của ai đó, anh nói: “Kình ca, anh thật sự trúng tà rồi.”
Người nọ khựng lại, hai giây sau khóe môi cong nhẹ, còn thoải mái thừa nhận: “Đúng là trúng tà rồi.” Nếu không thì sao anh lại mê đắm cô vậy chứ, mỗi cử chỉ, mỗi hành động hay lời nói, nói chung tất tần tật những gì liên quan đến cô đều khiến anh không thể không chú ý. Xong, xong thật rồi.
Lý Vấn Hàn có chút kinh ngạc, anh chớp mắt ngó Kình ca từ trên xuống dưới, cuối cùng thờ dài một hơi nhắc nhở: “Khó nhằn đó.”
Đương nhiên Lôi Kình hiểu ý của Lý Vấn Hàn, theo đuổi cô không phải là khó nhằn nữa mà là cực kỳ, cực kỳ gian nan. Nhưng biết sao được, anh thích rồi, mà con người Lôi Kình xưa nay một khi đã nhắm đúng hồng tâm thì chắc chắn phải bắn trúng, tuyệt đối không để mũi tên lệch đi dù chỉ là một milimet.
Giờ giải lao, Trác Mộng Nhan vẫn như thường lệ ngồi tại lớp làm bài, chợt một bóng đen bao phủ trên người cô, không cần nâng mắt ngó cũng biết là ai, mùi hương trên người anh rất đặc biệt, cũng độc nhất vô nhị, chỉ cần anh đứng cách cô một khoảng vài mét, cô đã ngửi thấy hương nước hoa có chút cay cay, có chút mùi gỗ, một hỗn hợp tuyệt vời mà cô không thể không bị thu hút.
Giây sau trong tầm mắt xuất hiện một bàn tay nam tính, thon dài cùng ly trà sữa, giọng thiếu niên thấp xuống: “Cho em.” Nói rồi người nọ cũng không nán lại mà phóng khỏi phòng.
Một góc nào đó của Tam Trung, Lôi Kình đang dựa vào tường, miệng ngậm thuốc lá, một chân co lên chạm vào mặt tường phía sau, rất có kiên nhẫn chờ nam sinh mặt mũi đã tái nhợt đang cúi gằm đầu đứng trước mắt khai báo.
“Kình ca… tôi… chỉ là làm theo lời Dư Mẫn Tiệp.”
“Thích cô ta à?” Thiếu niên rít một hơi thuốc, thẳng lưng, phả ra một làn khói mơ hồ.
Nam sinh tên Hồ Hiếu Vũ nuốt khan, lùi ra sau một chút lắp bắp: “Thích… một chút.”
“Một chút đã giúp cô ta khống bình nhan sắc khắp mặt trận diễn đàn rồi à.” Lời này là Viêm Hoài ngả ngớn mỉa mai.
Hồ Hiếu Vũ liếm môi, không biết nên biện minh làm sao nữa, cuối cùng là nâng mắt ngó Lôi Kình, khẽ giọng lấy lòng: “Kình ca, tôi sẽ không đụng đến Trác Mộng Nhan nữa.”
“Đưa điện thoại đây.” Người con trai vứt tàn thuốc vào sọt rác gần đó, trở lại tiến lên vài bước gần nam sinh, cằm hấc lên, ý tứ không cho phép nói “không”.
Hồ Hiếu Vũ đương nhiên không dám làm trái lệnh của tổ tông họ Lôi, cậu ta nhanh tay lôi điện thoại từ trong túi quần ra nộp cho anh.
Lôi Kình lướt lướt, mắt nâng lên lạnh lùng nói: “Mật khẩu.”
Sau khi mở khóa thành công, từ trong thư mục ảnh, Lôi Kình phát hiện tên khốn này không chỉ chụp cô một tấm như đã đăng trên diễn đàn, mà tận năm tấm.
Thiếu niên cười khẩy, chuyển sang giao diện wechat, rất nhanh lẹ chỉ vài thao tác đã gửi hết những hình ảnh đó sang tài khoản wechat của mình. Lại xóa sạch ảnh của Trác Mộng Nhan trong album ảnh của cậu ta.
Vứt điện thoại vào ngực cậu ta, cảnh cáo lần nữa: “Dám đăng lung tung về cô ấy thêm lần nào nữa thì đừng trách ông đây khinh người.”
“Vâng, vâng.”