Cô nhớ lần đầu tiên nhìn thấy trưởng phòng Trác, cô đã thất thố mà để hai má ửng hồng còn ngây ngô thốt: “Chị đẹp quá.” Sau đó cứ nghĩ mình không có phúc phận được ngày ngày ngắm người đẹp, vậy nên giây phút nhận được tin mình đã đậu phỏng vấn, cô nàng suýt thì ngất.
Vào làm việc mới hiểu, trưởng phòng Trác có vẻ ngoài xinh đẹp quá đáng, dịu dàng, mảnh mảnh nhưng trong công việc vô cùng mạnh mẽ, dứt khoát. Nói tóm lại trưởng phòng Trác là mẫu phụ nữ công tư phân minh, cũng rất thấu tình đạt lý, vậy thì sao mà không thích người ta cho được.
Đàn ông trong công ty Thiên Đạt đều ôm trái tim nóng bỏng với trưởng phòng Trác nhưng chị ấy ngoại trừ công việc ra thì chẳng để ý tới gì nữa. Tình yêu gì đó lại càng không.
Nhưng có điểm kỳ lạ, trưởng phòng Trác có một chiếc laptop bảo bối, của hãng quả táo nhưng đời đã cũ quá rồi, với năng lực kinh tế của cô ấy thì thoải mái đổi sang một quả táo mới nhưng cô ấy vẫn giữ khư khư cái laptop cũ xì đã nâng cấp nhiều lần.
Lại vì việc thiết kế đồ họa quá nặng nên đôi khi cô ấy cũng chấp nhận mà dùng cái lap khác, nói chung là dùng song song. Có thể nhìn ra chiếc laptop cũ kia có ý nghĩa rất lớn với cô ấy.
Suy nghĩ miên man mà trưởng phòng gọi cũng không nghe, đến khi Trác Mộng Nhan gọi lần nữa mới hoàn hồn.
“Em xin lỗi ạ.”
Trác Mộng Nhan đặt cây bút máy, liếc nhìn trợ lý nhỏ vài giây: “Yêu đương rồi sao?”
Giang Lộ trợn mắt, rồi xấu hổ đỏ mặt, lắc lắc đầu: “Không có ạ. Em còn chưa có mối tình đầu.”
Trác Mộng Nhan lơ đãng nghĩ đến gì đó, chỉ thoáng một giây thất thần cô liền mỉm cười xua tay: “Được rồi, đi làm việc đi.”
Trong hai ngày này cô phải hoàn thành bản vẽ quảng cáo sản phẩm mới của công ty. Sau đó là nghỉ Tết Âm sớm cộng thêm ngày nghỉ phép mà cả năm nay cô chưa dùng tới. Cô có cả tháng dẹp công việc qua một bên.
Đã hai năm rồi cô không trở về thành phố D, Trác Ôn cứ réo gọi nói nhớ cô, nhân dịp Tết Âm lần này về thăm ông một chuyến.
Chuyện năm xưa đã sớm trở thành dĩ vãng, chung quy ông cũng là bố ruột của cô, nhiều năm như vậy, cô không còn muốn cùng người nhà hoạnh họe hay cự nhau nữa. Đặc biệt, Trác Ôn bị bệnh tim, ông thì giấu cô, mãi đến khi Hàn Diệp Vân gọi điện mật báo mới hay.
Dư Mẫn Tiệp đã gả cho một giảng viên đại học, là con trai của đồng nghiệp Trác Ôn. Lại nhắc đến chuyện thi đại học năm đó, Dư Mẫn Tiệp thi cử không tốt chỉ đậu vào một trường nhỏ, mà cô ta cũng không muốn rời xa Hàn Diệp Vân, cứ vậy ở lại thành phố D học đại học, cũng tiện chăm sóc cho cả Trác Ôn.
Thật ra Trác Mộng Nhan cũng thầm cảm ơn cô ta, ít ra có cô ta và Hàn Diệp Vân chăm sóc chu đáo cho Trác Ôn cô cũng yên tâm phần nào.
Mấy lần gặp lại, quan hệ của cả hai không còn gay gắt như hồi cao trung nhưng cũng không thân thiết.
Trác Ôn và Hàn Diệp Vân nhiều lần nhắc qua nhưng cả hai đều cố ý né tránh vấn đề này.
Vài ngày trước nói chuyện cùng Trác Ôn, nghe ông vui vẻ báo rằng cô ta đã mang thai.
An bề gia thất, thế là tốt rồi.
Trác Ôn đã về hưu, sau đó bàn tính cùng Hàn Diệp Vân mở một tiệm hoa. Chủ yếu là để giết thời gian, kiếm chút chuyện vui vẻ về già, không ngờ lại làm ăn, buôn bán rất tốt.
Trác Mộng Nhan tới sân bay rồi bắt taxi đi thẳng về nhà, vẫn là khu chung cư cũ kỹ đó, chỉ có chú bảo vệ đã khác. Từng hỏi Trác Ôn, ông nói chú bảo vệ đã sớm cưới vợ sau khi cô học đại học được hai năm, nghe bảo vợ chú ấy là giúp việc cho một gia đình giàu có, ai cũng được miễn là đúng người, có thể nương tựa nhau khi về già là hạnh phúc rồi. Cảm giác như mọi thứ đều tốt đẹp, chính xác thì yên bình.
Có lẽ tại thành phố D chất chứa nhiều kỹ niệm vui buồn đều có đủ nên cô mới tâm niệm nhớ mãi, thậm chí là trong thâm tâm cô thì thành phố D mới là nhà của mình.
Căn hộ vắng tanh, Trác Mộng Nhan thở dài, đoán chừng hai người họ đều đang ở tiệm hoa.
Đẩy cửa phòng ra, bên trong rất sạch sẽ, cô biết Trác Ôn luôn dặn Hàn Diệp Vân thường xuyên lau chùi, dọn dẹp nó đề phòng những lúc cô trở về bất ngờ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2. Lỡ Nhịp Yêu Em
3. Đừng Cắn Em Mà
4. Nhật Ký Thầm Yêu Dải Ngân Hà
=====================================
Tắm xong Trác Mộng Nhan mặc một bộ quần áo lịch sự, hôm nay cô có hẹn với một người bạn đã lâu không gặp.
Những ngày cuối năm khá rộn ràng, ngồi trong xe taxi ngắm từng sự thay đổi tại nơi đây, Trác Mộng Nhan thầm nghĩ thật sự đã thay đổi không ít.
Trên đời này ngoại trừ quá khứ thì không có gì là nguyên vẹn mãi mãi. Bao gồm cả tình yêu.
Ghé tiệm hoa, Trác Ôn với Hàn Diệp Vân thấy cô bước xuống khỏi taxi mà kinh ngạc không thôi.
Hàn Diệp Vân than ôi một tiếng, bà cười hiền hòa, chính bà ấy cũng đã thay đổi, trở thành một người mẹ kế tốt rồi.
“Sao về mà không nói với bố con hay dì?” Bà bỏ lại bó hoa đang gói dở đến nắm lấy tay cô dắt vào.
Trác Ôn thấy cô thì vui mừng như nhà có hỷ sự. “Tới đây nào.” Ông ôm lấy con gái vào lòng, cũng cả năm rồi hai cha con không gặp nhau, ông thật sự nhớ con bé.
Trác Mộng Nhan cười: “Con tạo bất ngờ cho mọi người mà.” Nói rồi cô nhờ Hàn Diệp Vân gói cho cô một bó hoa bách hợp.
“Đi thăm cô bé đó sao?” Bà cười hỏi.
Cô gật đầu: “Hai năm rồi không thăm chị ấy ạ.”
Trước khi cô đi, Trác Ôn dặn cô nhớ tranh thủ tối về nhà ăn cơm.
Lên taxi cô nói với tài xế: “Đến nghĩa trang X ạ.”