Cô muốn hỏi bọn họ Lôi Thích Huyên học ở đâu nhưng nghĩ lại thôi, cô không muốn nhắc đến cô ta chút nào, thêm phiền muộn thôi.
Lôi Kình chỉ mang theo cái balo du lịch, trước khi rời khỏi ký túc xá anh bị bạn cùng phòng trêu chọc.
Lôi Kình chỉ cười nhạt rồi dứt khoát rời đi. Anh thật sự không thân thiết với bọn họ.
Kỳ quốc khánh năm nay được nghỉ đến năm ngày, Lôi Kình tranh thủ bay về thành phố D thăm ông bà nội Lôi hai ngày, lại gấp rút bay sang thành phố K để kịp đón sinh nhật bạn gái.
Bay một tiếng đồng hồ đã đáp xuống sân bay thành phố K, anh đến đây hai lần rồi cũng không xa lạ gì, bắt taxi đến thẳng khách sạn gần đại học S mà anh từng ở.
“Phòng hoàng gia.” Anh nói rồi đưa chứng minh thư cho lễ tân.
Lễ tân vâng một tiếng, mỉm cười nhận lấy, ánh mắt nhìn người con trai tuấn mỹ quen thuộc thêm vài giây mới đưa thẻ phòng cho anh. “Cần thêm gì anh cứ gọi số nội bộ ạ.”
Lôi Kình gật đầu qua loa rồi nhanh chân lên phòng.
Anh không muốn mang thân thể dơ bẩn đi gặp người yêu. Chứ không đã chạy tới trường cô trước rồi.
Tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo chỉnh tề rồi Lôi Kình mới cầm theo điện thoại rời khỏi khách sạn, lại không bắt taxi mà đi bộ đến đại học S.
Lúc ngang qua hội quán “Mộng”, anh chỉ dừng chân hai giây rồi tiếp tục.
Trác Mộng Nhan không biết Lôi Kình đến sớm, trong phòng vắng tanh, sân trường cũng không có mấy sinh viên còn ở lại, bọn họ đều về quê hoặc đi chơi đâu đó cả rồi.
Trác Mộng Nhan đang tính đi mua cơm, từ sáng đến giờ cô chưa cho gì vào bụng, giờ đã qua giờ trưa, thật sự là đói đến run tay run chân.
“Trác Mộng Nhan.”
Giọng nam sinh chợt vọng đến từ phía sau, cô giật mình dừng chân, nhìn người nọ, hình như có chút quen quen nhưng nhất thời không nhớ ra: “Cậu là ai? Tìm tôi có việc gì không?”
“Ồ…” Anh ta nhướng mày, đoạn cười cười thường thức nhan sắc cô gái ở khoảng cách gần, anh ta thừa nhận nữ sinh này đúng là ngàn năm hiếm gặp. “Em không biết anh?”
Cảm thấy nực cười, Trác Mộng Nhan hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải biết anh?”
Có ý tứ, Thẩm Túc say sưa ngắm cô không chút kiêng dè.
Trác Mộng Nhan nhíu chân mày, rất bài xích ánh mắt này của anh ta, cô lui lại kéo xa khoảng cách. “Nếu không có việc vậy tôi đi đây.”
Nhưng mới đi được hai bước tay đã bị anh ta giữ lại.
Trác Mộng Nhan giật mạnh, giọng cô lạnh tanh: “Buông ra.”
“Bỏ tay bạn gái tôi ra.”
Cả hai giọng nói đồng thời vang lên.
Thẩm Túc chậc một tiếng buông cổ tay mềm mại của thiếu nữ, ánh mắt híp lại đánh giá người con trai tuấn mỹ vừa xuất hiện. Chắc chắn không phải sinh viên đại học S, với tướng mạo xuất chúng này làm sao mà không nổi tiếng cho được.
“A Kình? Anh… không phải bảo chiều mới đến sao?”
Lôi Kình hai bước thành ba đứng bên cạnh cô nhóc, trừng cô một cái rồi duỗi tay ôm eo cô sát vào ngực mình.
Lúc này mới ngó cái tên mới tán tỉnh bảo bối nhỏ. “Anh muốn nói gì với bạn gái tôi nữa không?”
Thẩm Túc nâng tay làm tư thế xin cáo từ, cười gượng: “Không. Tạm biệt nhé, bạn học nhỏ.”
Anh ta đi khuất rồi, Trác Mộng Nhan mới thử liếc ai kia còn đang xị mặt.
Lại đợi cô đi làm nũng chứ gì.
“Anh đúng là cái thùng giấm to bự.”
Thiếu niên nghênh mặt sang hướng khác, bực bội nói: “Anh mà đến muộn thì em bị chiếm tiện nghi rồi đấy. Quà gặp mặt cũng xuất sắc thật.”
Bụng cô kêu ùng ục vài tiếng, Lôi Kình trở lại nhìn xuống cô, thấy cô xoa xoa bụng, rồi nũng nịu gọi: “A Kình, em đói, đi ăn nhé.”
Và đương nhiên là làm theo ý cô rồi, bạn học Lôi cũng không thèm ghen nữa, còn hừ lạnh chê bai: “Cái gã đó ẻo lả chẳng ra dáng một đấng nam nhi gì cả.”
Trác Mộng Nhan cười khúc khích, cô nhón chân hôn vào yết hầu anh một cái dỗ, Lôi Kình huýt sáo thỏa mãn ôm vai cô rời khỏi sân trường.
Ăn xong, vẫn còn sớm, Lôi Kình cùng cô vào trung tâm thương mại, vào đây thì chắc chắn xem phim.
Chọn đại một bộ phim tình cảm bi đát, Lôi Kình mua nước với bắp xong, không quan tâm nhiều ánh mắt đang ngắm mình, anh đi thẳng tới chỗ bạn gái đang ngồi đợi.
Mười phút nữa mới bắt đầu, Lôi Kình đút cho cô một miếng bắp, hỏi: “Công việc thế nào?”
“Tốt lắm ạ, tương tự công việc như khi em làm tại ‘Lên đỉnh’ nên rất nhanh đã nắm bắt.”
Lôi Kình nựng má cô cười.
Ngồi xem cô chơi game cá lớn nuốt cá bé giết thời gian.
Bộ phim tình cảm này đúng là máu chó, có điều cũng không quá tệ.
Lôi Kình liên tục đút cô ăn, bụng cô đã căng cứng rồi, lúc này anh lại đút theo thói quen, ngón tay chợt bị cô ngậm trong miệng.
Cơ thể anh căng ra, nghiêng mặt, bốn mắt nhìn nhau, anh cười cười: “Làm gì?”
Nhả ngón tay anh ra, cô bĩu môi than: “Em no rồi, anh đút hoài thôi.”
Bạn học Lôi nhận thức được mình đúng là đã sơ ý cho cô quá nhiều rồi, anh cười hôn má cô một cái, không đút nữa. Lai ngứa ngáy vì vừa rồi cô đã vô ý mà trêu chọc, anh xoay khuôn mặt tinh tế qua, ý cười lan ra đến đuôi mắt, thiếu niên hạ đầu mút lấy môi cô. Kể từ ngày cả hai thân mật với nhau thì chẳng còn nụ hôn chuồn chuồn lướt nước nữa, đã hôn là phải môi lưỡi quấn đến không tách rời.
Về sau phim kết thúc thế nào Trác Mộng Nhan cũng không rõ, vì Lôi Kình toàn đè cô ra ôm ôm hôn hôn, lại sờ loạn cả lên khiến đầu óc cô không cách nào tập trung xem phim.
Chơi ở trung tâm thương mại đến bảy giờ tối Lôi Kình mang cô về khách sạn. Trước đó anh còn kéo cô vào cửa hàng tiện lợi mua ít đồ dùng một lần.
Thấy túi quần lót dành cho nữ, Trác Mộng Nhan đỏ mặt không dám ngó nữa, chỉ yên lặng cụp mi.