Trước đó, Lôi Phong nhìn Lôi Kình đang ôm Trác Mộng Nhan trong ngực, anh cúi đầu: “Thay Huyên Huyên xin lỗi hai đứa, lễ cưới vẫn cứ tiếp tục, đừng vì chuyện này mà hoãn lại. Như vậy chú và Huyên Huyên không phải áy náy quá nhiều.”
Lôi Kình nhìn vợ, cô gật đầu, anh buông vợ ra, tiến lên vuốt nhẹ tóc Lôi Thích Huyên đang vùi mình vào vòng ôm của Lôi Phong. “Huyên Huyên, kết thúc rồi.”
Cô ta khóc một cách đè nén, siết lấy vạt áo của bố mình, tiếng nấc nghẹn của cô ta khiến Lôi Phong và cả Trầm Miên bên cạnh xót xa.
Thợ trang điểm nhanh chóng dặm lại phấn cho cô dâu, bộ váy cưới dơ bẩn cũng thay ra.
Lôi Kình vì chuyện nguy hiểm vừa rồi nên không đi đâu nữa, anh ngồi bên cạnh nắm lấy tay cô, đến tận lúc này trái tim anh vẫn chưa thể bình lặng nổi, anh không dám nghĩ tới kết cục kia.
Trác Mộng Nhan mỉm cười, vuốt ve mu bàn tay của anh trấn an: “Chồng, không sao rồi, như anh nói, tất cả đã kết thúc.”
“A Nhan, Huyên Huyên…”
Cô cười thành thật lắc đầu: “Cô ấy đã trả giá không ít.” Đó là bảy năm sa đọa, đó là việc tự cô ấy phá hủy cặp mắt xinh đẹp của chính mình. Cô mệt rồi, không muốn hận ai, cũng không muốn hận cô ta.
Chung quy thì cô ta cũng là một kẻ bất hạnh.
Ông bà nội Lôi tạm thời không thể chạy theo Lôi Phong, nếu vậy lễ cưới này còn ra thể thống gì nữa.
Ông bà nội Lôi đã biết chuyện xảy ra trên sân thượng, chỉ có thể đỏ mắt trầm mặc.
Lễ cưới tiến hành muộn hơn nửa tiếng, khách khứa cũng đã biết chuyện có người tự tử trên sân thượng nhưng đã được cứu, ngoại trừ người nhà thì tin tức về Lôi Thích Huyên đã bị niêm phong.
Quan khách cũng không quá để tâm, cứ vậy tiếp tục quan sát nơi cửa chính.
Cuối cùng cô dâu cũng xuất hiện, Trác Ôn dắt tay con gái vào lễ đường.
Cô gái nhỏ trong bộ váy cưới tựa như nàng công chúa xinh đẹp nhất trên thế gian, cô xuất hiện khiến cho nhiều người đàn ông có mặt không ngừng ghen tị với chú rể.
Hoắc Dực Hành không chớp mắt ngắm cô, rồi người đàn ông lặng yên cụp mi, nở nụ cười nhẹ, sau đó không tiếng động rời khỏi lễ đường mà không ai hay biết.
Lôi Kình đứng trên sân khấu, anh nghiêm chỉnh nhìn cô gái ấy, cô gái mà anh đã dùng cả thanh xuân, và cả cuộc đời để yêu, đã từng đánh mất, giờ lại tìm về được. Giờ phút này Lôi Kình mới cảm giác cô đã hoàn toàn thuộc về riêng mình Lôi Kình.
Trác Mộng Nhan chỉ thuộc về Lôi Kình.
Đọc lời thề nguyện xong, cả hai trao nhẫn cưới cho nhau.
Sau đó là nụ hôn không thể thiếu, bọn họ đã hôn nhau nhiều đến mức chẳng đếm nổi số lần, nhưng nụ hôn này mới là đại diện cho “hạnh phúc” và “tình yêu” của cả hai.
“A Nhan.” Kết thúc nụ hôn kéo dài hai phút, Lôi Kình cùng cô trán chạm trán: “Bảy năm ấy, anh chưa từng cho rằng chúng ta đã chia tay. Chỉ có trọn đời trọn kiếp.”
Người bắt được bó hoa cưới của cô dâu là Hoàng Thắm Ly. Trác Mộng Nhan đứng trên sân khấu cong môi, cô nghiêng đầu nháy mắt với chị ấy.
Vì chuyện của Lôi Thích Huyên nên sau khi lễ cưới kết thúc, nhà họ Lôi nhanh chóng tập trung ở bệnh viện, hai người họ cũng vậy.
“Xin lỗi đã không cho em một lễ cưới trọn vẹn.” Trước khi đến bệnh viện, Lôi Kình áy náy khẽ giọng bên tai cô.
Trác Mộng Nhan lắc đầu: “Lễ cưới chỉ là hình thức thôi ạ.”
Sau khi nghe bác sĩ nói rõ tình trạng hai mắt của cô ta, ai cũng rơi vào trầm mặc.
Thị lực bị tổn thương nặng nề, bình thường một người nhìn vào ánh mặt trời vài giây đã chịu không nổi. Lôi Thích Huyên lại cố tình nhìn lâu, còn là trong thời điểm tia UV dày đặc và độc hại nhất. Tổn thương vĩnh viễn, không đến mức khiến cô ta bị mù nhưng cũng không còn tỏ, thậm chí là ảnh hưởng đến việc phân biệt màu sắc. Còn nhiều di chứng về lâu dài khác.
Lôi Phong mệt mỏi ra khỏi phòng bệnh, thấy Lôi Kình và Trác Mộng Nhan, anh bảo: “Con bé muốn nói chuyện với hai đứa.”
Hai người nhìn nhau đoạn gật đầu.
Mắt cô ta đang được một mảnh khăn trắng quấn quanh. Bên trong là hai miếng bông tẩm thuốc.
“Em thấy sao?” Lôi Kình nắm tay Trác Mộng Nhan ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh.
Lôi Thích Huyên nhếch môi, cô ta đáp: “Ổn thôi ạ.”
“Lễ cưới của hai người…” Cô ta khàn khàn giọng, dừng lại rồi tiếp tục: “Xin lỗi.”
“Qua rồi, Huyên Huyên.”
Cô ta lắc đầu đáp ngay. “Đừng dung túng em nữa, A Kình.”
Sau đó không ai lên tiếng.
Lôi Thích Huyên gọi: “Trác Mộng Nhan.”
“Ừ.” Nãy giờ cô không nói tiếng nào, bởi vì cô đang chờ cô ta nói trước.
“Ngày đó cô gọi cho anh Kình, thật ra là tôi nói dối cô. Tôi chỉ là lén lấy điện thoại của anh ấy mà thôi.”
“Là sao?” Lôi Kình nhíu mày hỏi ngay. Ngày đó là thế nào?
Lôi Thích Huyên cười đau đớn, cô ta nhận lỗi: “Anh Kình, năm xưa có hai lần Trác Mộng Nhan gọi cho anh do em bắt máy, sau đó em lén xóa lịch sử cuộc gọi, vì vậy mà…”
Trác Mộng Nhan mím chặt môi, cô đương nhiên nhớ rõ, lần thứ hai cô ta bắt máy là cái đêm tuyết đầu mùa rơi, chân cô đau đến chết đi sống lại, cô gọi cho Lôi Kình để được anh an ủi, nhưng người nghe máy lại là cô ta. Khi đó cô đúng là tuyệt vọng.
Nhưng… Trác Mộng Nhan lắc đầu, nhìn Lôi Thích Huyên: “Cô chỉ là một nguyên nhân thôi, khi ấy tôi và A Kình đã có vấn đề, không có cô đổ thêm dầu vào lửa thì tôi với anh ấy vẫn phải tách ra một thời gian.” Một cái tách xa liền tận bảy năm.
Không hiểu sao, nghe Trác Mộng Nhan nói vậy, Lôi Thích Huyên thấy lòng mình nhẹ nhõm đi.
“Dù gì tôi cũng đã sai, tôi không đáng nhận được sự tha thứ.”
Lôi Kình không nói gì nữa, anh bảo cô ta đừng nghĩ ngợi mà tập trung dưỡng mắt. Sau đó ôm Trác Mộng Nhan trở về nhà họ Lôi.
Đêm, Lôi Kình ôm vợ đầy mồ hôi vào phòng tắm, rửa ráy cho cả hai xong, anh ôm cô nằm yên trên giường.
“A Nhan.” Anh thủ thỉ bên tai vợ.
Trác Mộng Nhan biết anh muốn nói gì đó, cô có chút mệt nhưng không buồn ngủ, hôn vòm ngực trống trơn của anh, đáp dạ một tiếng.
“Anh sẽ dùng quãng đời còn lại chỉ để yêu em.”
“Vâng.” Cô dụi thật sâu vào lòng anh.
Khẽ hôn lên trán vợ, ánh mắt anh nhắm nghiền, trong tâm trí vẫn không ngừng bị quấy nhiễu bởi hình ảnh trên sân thượng, trái tim như rỉ máu, anh ra sức khảm cô vào cơ thể mình, giọng kiềm nén: “Sẽ không để em chịu thêm bất cứ thương tổn nào nữa.” Không nghe cô lên tiếng, Lôi Kình mở mắt, nâng khuôn mặt mềm mại: “Vợ.” Anh gọi thật dịu dàng và yêu thương.
“Ừm.” Ngón tay cô chạm vào chân mày hơi co lại của anh khẽ vuốt.
“Sau này… không ai phải đau lòng nữa.”
Khóe môi cô gái cong cong kết nên một nụ cười như đóa hoa hồng rực rỡ giữa ban mai. Lôi Kình mỉm cười, cúi đầu mút lấy bờ môi xinh đẹp ấy.
“Vợ.”
“Ừm.”
“Em muốn sinh mấy đứa con?”
“Hai đứa ạ.”
“Anh thì chỉ muốn một thôi.”
“Tại sao ạ?”
“Em đau một lần là đủ rồi.”
Hoàn chính văn!