Dương Tử đứng thẳng người, trên người hắn toả ra một luồn khí băng lãnh. Hắn nhìn Triệu Vy, nở nụ cười châm chọc.
- Thứ nhất, thai mà cô mang chưa chắc đã là của tôi. Thứ hai, cô là người tiếp cận tôi, muốn cùng tôi vào khách sạn. Và cuối cùng, để tôi nói cho cô biết. Đêm đó, tôi và cô chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Vì vậy, chú ý lời nói của mình đi.
Nói xong, hắn lại hướng về phía Tư Khải.
- Xin bác hãy cho con thêm hai ngày nữa để chứng minh điều con nói là thật.
Tư Khải nhíu mày, nhìn Triệu Vy đang hoang mang, lại thêm lời nói của hắn. Ông thở dài, đưa tay xoa lên mi tâm.
- Được rồi. Tôi cho cậu hai ngày. Nếu cậu trong sạch tôi sẽ không cấm cản cậu đến với con gái tôi. Nhưng nếu đó là sự thật thì mong cậu hãy giữ lời, rời xa nó.
- Vâng ạ. Cảm ơn bác.
Nhìn thấy mọi việc có vẻ đã ổn thoả, Tư Diệp liền thở ra.
Mà bên Triệu Vy, như Tư Khải đã thấy. Hiện tại trong đầu cô bắt đầu hoang mang và nghi ngờ rằng cha đứa bé rốt cuộc là ai. Nhưng nghĩ hoài cũng không nhớ bởi vì lúc đó cô căn bản là uống quá say.
Bên cạnh cô, Lâm Kiệt nhìn thấy cô đã bắt đầu nghi ngờ nên vội xin phép đưa cô về phòng nghỉ ngơi.
Vừa vào phòng, anh cẩn thận dìu cô ngồi lên giường, bản thân cũng ngồi bên cạnh nắm lấy tay cô, nhẹ giọng an ủi.
- Mọi chuyện đã qua rồi. Em cũng không cần nghĩ nhiều. Nếu em cảm thấy mệt, anh sẽ đưa em về. Có được không?
Vừa nói anh vừa quan sát biểu cảm của cô. Nhưng dường như Triệu Vy vẫn đang lạc trong suy nghĩ của mình, không thèm để ý đến anh.
Thấy cô một chữ cũng không đáp, anh liền xoa đầu cô rồi đứng dậy, một mình đi ra khỏi phòng.
Ánh mắt của anh từ đầu đến cuối vẫn là dịu dàng và ấm áp. Nhưng khi vừa ra khỏi phòng, trong đôi mắt anh liền trở nên âm u. Anh nhìn về phía phòng ăn, trong lòng vô cùng cảnh giác một người.
Sau khi ăn xong, Tư Diệp cùng với bà Diễm dọn dẹp. Dương Tử dù rất muốn ở cùng cô rửa bát nhưng khi bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Tư Khải, hắn liền xụ mặt đi ra phòng khách với ông.
Hai ngày cứ thế lại trôi qua. Mọi người ai cũng mong chờ kết quả của cuộc điều tra.
Dương Tử sau khi nghe một cuộc gọi thì ra khỏi nhà cùng Tư Diệp.
Bên ngoài cổng, Trịnh Lam đứng dựa vào con xe yêu thích của mình. Trên người diện một bộ quần áo phông đơn giản, đầu tóc tùy tiện xoã xuống, gương mặt hiện lên chút mệt mỏi. Có thể thấy hắn vì chuyện của Dương Tử đã rất vất vả.
Cánh cổng vừa mở ra, Tư Diệp nhìn thấy sắc mặt của Trịnh Lam thì không khỏi áy náy.
- Cảm ơn anh, Trịnh Lam.
- Không có gì.
Trịnh Lam vừa nói vừa đưa tập tài liệu cho Dương Tử. Hắn nhận xong, liền mở ra, bên trong chỉ có một cái USB cùng vài giấy tờ.
- Có tìm ra được ai đã sai khiến bọn chúng không?
- Có. Chắc chắn mọi người sẽ rất ngạc nhiên cho xem. Bên trong tôi có ghi âm lại lời của bọn kia khai ra. Cậu cứ mở lên xem từ từ.
- Được rồi. Cảm ơn cậu.
- Không có gì. Vậy tôi về trước đây. Ở nhà còn có người chờ.
Nói rồi, hắn vui vẻ quay đầu ngồi vào trong xe rồi phóng đi mất. Tư Diệp nhìn theo có chút thắc mắc. Hắn có phải đã có bạn gái rồi không?
Hai người cùng đi vào trong nhà, mọi người đều đã tập trung đầy đủ.
Dương Tử ngồi xuống, gắn USB vào trong máy tính rồi tìm kiếm mở file. Sau khi hắn mở xong liền đẩy màn hình cho mọi người xem.
- Đây là video ở trong khách sạn.
Mọi người ngồi tụ lại một chỗ cùng nhau xem đoạn video. Trong đó, quả thật là hắn cùng Triệu Vy đi vào trong khách sạn, cánh tay của hắn bị cô ôm chặt cứng và dáng đi có chút xiu vẹo. Cho đến khi hai người vào phòng, hai phút sau lại xuất hiện Dương Tử đi ra, quần áo vẫn chỉnh tề như lúc nãy. Hắn đi rồi cũng không quay trở lại, nhiêu đó cũng đủ chứng minh, hắn và cô ta chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn Triệu Vy. Bây giờ, trên mặt cô đã không còn một giọt máu, hoảng loạn nắm chặt lấy váy.
- Sao... có thể. Vậy đứa con... là của ai?
- Mọi người cứ xem tiếp đã.
Dương Tử lên tiếng, mọi người cũng thôi nhìn Triệu Vy, lần nữa nhìn vào camera. Mà một lúc sau, trên màn hình lại xuất hiện thêm một người con trai, vóc dáng khá gầy, trên đầu đội một cái nón, bình thản bước vào phòng lúc nãy hắn vừa đi ra!
Mọi người ai nấy cũng ngạc nhiên, nín thở xem tiếp. Mà Triệu Vy bên cạnh sớm đã không còn đứng vững, dựa vào người Lâm Kiệt.
Lúc này, ai cũng đều chăm chú nhìn màn hình, không ai phát hiện, gương mặt của Lâm Kiệt dần trở nên tối đen.
Khoảng năm chục phút sau, người con trai lúc nãy lại bước ra. Nhưng vì hắn đội nón, bịt khẩu trang nên không thể thấy mặt.
Năm chục phút, một khoảng thời gian đủ để làm chuyện mà ai cũng biết. Bây giờ, mọi việc đã sáng tỏ. Là mọi người đã hiểu lầm Dương Tử.
Nhưng vẫn còn một chuyện chưa được giải quyết, đó là người đó là ai.
Mọi người ai cũng dùng ánh mắt hiếu kì nhìn Dương Tử. Hắn bình thản lấy ra một tờ giấy, mà bên trong chính là danh sách những người đã ra vào khách sạn vào thời điểm đó.