• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, Tư Diệp nằm im trên sofa mắt nhìn trần nhà. Cô cảm thấy thật ngu ngốc khi đã chọn nơi nhỏ như thế này để làm chỗ ngủ. Khẽ cử động đôi tay đã bị chính mình đè lên cả buổi tối, cả người lên theo phản xạ mà cong lại, mặt trở nên méo mó.



Tê quá đi mất!!!



Cái cảm giác này luôn làm cô cảm thấy khó chịu, tay cô không chỉ mất cảm giác mà còn cảm thấy vừa đau vừa tê mỗi khi cử động. Mỗi lần như thế cô đều chờ cho tay mình có cảm giác lại mới có thể hoạt động bình thường.



Đảo mắt đến chiếc giường bên cạnh, không có người. Vậy là tối qua hắn đã không về. Nếu biết sớm như thế cô sẽ ngủ trên giường cho thoải mái rồi!



Tư Diệp nghiến răng cắn chiếc chăn trên người, vừa bực bội vừa mất mát. Hắn là vì công việc quá nhiều hay là đang cùng ai đó ở khách sạn vui vẻ bên nhau? Nghĩ đến đây cô lại thẩn thờ nhìn trần nhà.



"Cạch" Dương Tử bước vào phòng, nhìn người phụ nữ đang nằm im trên ghế sofa, trên người vẫn còn bộ đồ ngủ thì không khỏi nhíu mày. Cô ta vậy mà chê giường hắn ngủ ở sofa ư?



Đêm qua công ty đột nhiên xảy ra một chút vấn đề nên hắn đã ở công ty cả đêm để giải quyết mớ rắc rối đó. Bây giờ hắn chỉ muốn nghỉ ngơi, không muốn cùng cô tranh luận những điều nhỏ nhặt này.



Dương Tử không nói không rằng đi đến bên cạnh Tư Diệp, phốc một cái đã ôm cô vào trong người đi đến phía giường.



- Á!! Dương Tử, anh về khi nào?



Tư Diệp đang chìm đắm trong những suy nghĩ của mình không để ý đến có người vào phòng. Cơ thể bị nhấc lên làm cô giật mình, tay theo phản xạ nắm lấy áo hắn.



Hắn không trả lời. Đến giường liền nhẹ nhàng đặt cô xuống, bản thân tháo cà vạt, áo ngoài cùng giày ra rồi nằm bên cạnh ôm cô vào lòng.



Tay hắn đặt lên eo cô, đầu tựa vào đầu cô. Dương Tử hít sâu một hơi, là hương bạc hà. Từ hôm qua khi ngủ cùng cô, hắn đã nhận ra trên người cô có một mùi hương rất dễ chịu, vì thế hắn đã quyết định "thăng chức" cho cô thành "gối ôm" của hắn. Hắn nhắm mắt, cơ thể thả lỏng rồi chìm vào giấc ngủ.



Từ đầu đến cuối, Tư Diệp chỉ biết im lặng nhìn hắn, trong đầu vang lên tiếng ong ong, cơ thể cứng nhắc để mặc hắn ôm mình. Hắn đây là muốn làm gì? Vì sao lại ôm cô lên giường? Đêm qua hắn không ngủ ư?



Cảm nhận hơi thở đều đặn phả trên đầu, cơ thể cô liền thả lỏng nhưng vẫn nằm im không dám cử động.



Hắn ngủ rồi à? Nghĩ vậy cô đưa tay cầm tay hắn nhấc khỏi eo mình, nhưng vừa nhấc lên, cánh tay đó lại càng siết chặt.



"Thịch" Tim Tư Diệp đập mạnh một cái, tiếp xúc gần gũi như thế lúc còn tỉnh táo thật sự làm cô xấu hổ.



- Nếu cô dám rời khỏi giường nửa bước, tôi sẽ cho người chặt một ngón chân của cô xem như cảnh cáo đấy.



Hắn thì thào trên đầu cô rồi lại tiếp tục ngủ. Tim của Tư Diệp đập nhanh đến mức khiến cô cảm thấy mình sắp sống không nổi rồi.



Dù rất đói nhưng cô không dám làm liều bởi hắn là người nói được làm được. Đêm qua ngủ trên sofa không thoải mái nên nửa đêm cô thức giấc rất nhiều lần, bây giờ cơn buồn ngủ lại ập đến. Bị Dương Tử ôm chặt, đây là lý do quang minh chính đại giúp cô trốn thoát tội ngủ nướng.



Gần đến buổi chiều, Dương Tử từ từ mở mắt, nhìn người phụ nữ đang nằm gọn trong lòng vẫn còn ngủ say.



Gương mặt này hắn đã gặp cách đây hơn hai năm, hắn vẫn nhớ như in gương mặt đỏ bừng lúc đó của cô, nó khiến hắn thật sự muốn chà đạp cô. Trong lòng hắn bỗng nổi lên một ác ý, tay đặt ở eo cô liền luồn vào trong áo của cô mà xoa nắn, khẽ lật người đem cô kẹp dưới thân.



Hắn nhướn mày, vậy mà còn chưa tỉnh? Cũng tốt, hắn sẽ chơi đùa cô một lát.



Tay hắn đặt ở eo cô bắt đầu trườn lên trên, đi đến đâu cũng xoa nắn. Da cô rất mịn, sờ rất sướng tay, điều này khiến hắn càng muốn trêu chọc cô.



Cảm thấy không đủ thoả mãn hắn liền cởi một nút áo trên người cô ra, lộ ra xương vai trắng nõn. Hắn nhẹ nhàng đặt môi lên hôn một cái rồi lướt xuống hõm ngực.



Tư Diệp mơ màng tỉnh dậy, cơ thể dần nóng lên khiến cô cảm thấy khó chịu.



- Ai...



Dương Tử ngẩng đầu lên nhìn cô, nở nụ cười tà mị. Tư Diệp ngẩn người, mặt dần đỏ lên. Hắn đang làm gì vậy? Cô rất muốn hét thật to rồi đá hắn ra nhưng cô không dám. Một phần là vì nếu cô hét lên, mọi người sẽ nhìn thấy và cho rằng cô dụ dỗ hắn. Một phần vì trong lòng cô lại đang mong đợi điều gì đó.



- Tỉnh? Không sợ ư?



- ...



Tư Diệp lắc đầu rồi lại gật đầu, không biết nói thế nào.



Hắn hài lòng nhìn biểu cảm của cô, cúi xuống mạnh bạo hôn lên môi cô.



Tư Diệp trợn mắt nhìn hắn, hoảng hốt đẩy hắn ra nhưng lại bị hắn dùng tay ấn đầu ép môi cô sát môi hắn. Dùng tay không được cô liền dùng chân, nhưng vừa nâng chân lên lại đụng trúng vật đang nhô lên.



- Ưm?!



Cô choáng, hắn đây là đang muốn cô ư?



Dương Tử cười tà, nhả môi cô ra. Nhìn gương mặt cô vừa trắng vừa đỏ thật khiến hắn buồn cười.



Lúc đầu hắn chỉ muốn trêu chọc cô một chút nhưng xem ra, cơ thể này đã quyến rũ hắn mất rồi.



- Tư Diệp, bây giờ cô có hai lựa chọn. Hoặc là cùng tôi tắm hoặc là cô sẽ bị tôi ăn. Cô chọn đi.



"Bùm" Một làn khói trắng liền bốc lên khỏi đầu cô. Cô thật sự không nghĩ đến sẽ có một ngày hắn nói với cô những điều này. Tắm với hắn hoặc bị hắn ăn? Hắn muốn ăn cô ư? Hắn nghĩ gì lại muốn cùng cô làm chuyện đó? Hay đây là bản tính của hắn?



Tư Diệp ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác, rụt rè nói:



- Tôi còn lựa chọn nào khác không?



- Có. Chính là cô tự thẩm cho tôi xem.



Dương Tử nhếch môi, cảm thấy trêu chọc cô rất thú vị.



- Anh! Không được. Vậy... chúng ta cùng đi tắm._ Tư Diệp cắn môi nói.



Tim của cô đang đập rất nhanh. Hắn vậy mà muốn cô ở trước mặt hắn làm chuyện như thế. Thật xấu hổ! Thà tắm chung với hắn còn hơn phải làm việc đó.



Mặc dù có chút tiếc nuối vì không thể ăn cô nhưng không sao, hắn sẽ từ từ thưởng thức.



Nụ cười trên môi Dương Tử càng rộng, hắn trực tiếp bế cô lên đi đến phòng tắm. Đến nơi liền tự mình mở nước chảy vào trong bồn tắm, rồi đặt cô lên trên thành bồn.



- Cởi quần áo giúp tôi.



Tư Diệp im lặng cởi áo giúp hắn, đến quần thì đột nhiên khựng lại bởi vì một khi mảnh vải này rơi xuống, thứ kia sẽ xuất hiện. Cô đấu tranh tư tưởng một hồi cuối cùng là giúp hắn cởi quần, bản thân nhắm mắt quay mặt qua trái.



Trên người hắn chỉ có vài mảnh vải mà cô đã mất năm phút nhưng vẫn không cởi được chiếc quần trên người hắn. Điều này làm Dương Tử mất kiên nhẫn. Mặt hắn dần đen lại, hắn bóp cằm cô lên để cô nhìn vào mắt hắn



- Cô không biết cách cởi quần à? Hay là muốn kéo dài thời gian để làm tôi mất hứng?



Tư Diệp giật mình, cô làm hắn tức giận mất rồi, phải nói gì đó...



- Không phải, chỉ là có chút khẩn trương. Đây là lần đầu tiên tôi tắm chung với nam nhân...



- Ồ? Vậy là cô chưa từng ngủ cùng nam nhân khác?_ Hắn nhướn mày, tâm trạng lại khá hơn một chút.



- Đương nhiên rồi. Anh nghĩ tôi giống anh à?!



Nói rồi cô vội dùng tay bịt miệng mình lại. Không khí đột nhiên trầm xuống, cô sợ hãi nhìn hắn im lặng.



Một giọng nói âm trầm vang lên:



- Trong mắt cô, tôi là loại người gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK