Chuyển tầm nhìn về phía phòng bệnh, vừa hay lại có hai người đi ra, người chồng vô cùng cẩn thận dìu người vợ. Bụng cô ấy rất to, đoán chừng đã được bảy tháng. Khi bọn họ bước ngang qua, cô còn nghe loáng thoáng người chồng cười nói với vợ rằng. "Anh thật mong con bé sẽ giống em, xinh đẹp lại dịu dàng, như vậy sẽ rất dễ nuôi."
Nhìn theo bóng lưng của bọn họ, Tư Diệp bất giác mỉm cười. Hẳn là anh ta rất yêu vợ và con mình. Như vậy thật tốt. Nếu như cô thật sự có thai, Dương Tử sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
Gần hai chục phút sau, bác sĩ đọc đến tên của Tư Diệp. Căng thẳng lúc nãy vừa biến mất, bây giờ lại lần nữa ập đến.
Trước mặt cô bây giờ là một nữ bác sĩ vô cùng trẻ, mặc dù đã bị khẩu trang che nửa khuôn mặt nhưng từ khí chất đến ngoại hình đều nói lên, đây là một người vô cùng xinh đẹp!
Kiều Nhi ngước nhìn 'bệnh nhân' trước mặt rồi mở lời.
- Cô tên gì?
- Trương Tư Diệp.
- Bao nhiêu tuổi?
- 25.
- Cô đến khám gì?
- Ừm... Tôi bị trễ kinh hơn hai tuần rồi...
- Có từng quan hệ chưa?
- Có. Cùng với bạn trai tôi...
- Có cảm thấy mệt mỏi, buồn nôn hay không?
- Không.
- Được rồi. Cô cầm cốc này đi vào nhà vệ sinh phía bên trái.
- Vâng.
Tư Diệp có chút ngượng ngùng cầm lấy chiếc cốc. Mặc dù là lần đầu tiên nhưng cô cũng biết mình nên làm gì với cái này.
Hai phút sau, Tư Diệp lại đem chiếc cốc đi ra, cũng may là nó có màu đen, nếu không cô sẽ ngại chết mất.
Kiều Nhi cầm lấy rồi đi vào trong phòng làm việc của mình, không quên dặn hai người bọn họ ngồi đợi.
Hai phút sau, Kiều Nhi đi ra với tờ giấy xét nghiệm trên tay. Cô đi đến bàn làm việc, đưa tờ giấy cho Tư Diệp rồi nói.
- Chúc mừng cô, cô đã có thai.
Nghe được câu này, trái tim của Tư Diệp đập lên rộn ràng. Cô xúc động nhìn vào tờ giấy.
Kết quả xét nghiệm: Có thai.
Thật không ngờ, bên trong cô bây giờ đang có thêm một sinh mạng. Bà Diễm cũng vui mừng không kém, cuối cùng bà cũng đã có cháu để bồng rồi.
- Bởi vì có thai nên cô cần chú ý chuyện sinh hoạt giữa cô và bạn trai, tuyệt đối không được vận động quá mạnh, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thai nhi. Sức khoẻ của cô cũng vô cùng quan trọng, nên bổ sung nhiều vitamin và dinh dưỡng. Hai tháng sau hãy đến đây tái khám.
- Cảm ơn bác sĩ. Tôi sẽ ghi nhớ.
Nói rồi, cô cùng mẹ trở về nhà. Trên đường trở về, Tư Diệp không ngừng nhìn chằm chằm vào tờ giấy, khoé miệng một chốc lại cong lên.
- Con đã trưởng thành rồi, sắp trở thành mẹ của đứa nhỏ rồi. Đây là chuyện tốt, mẹ sẽ nói với ba con khi chúng ta về nhà. Rồi mọi người cùng tổ chức tiệc chúc mừng, con thấy thế nào?
Nghe mẹ cô nói vậy, Tư Diệp chợt nhớ ra, không thể cho ba cô biết được. Nếu như biết cô và Dương Tử còn chưa kết hôn mà đã có thai, ông sẽ nghĩ xấu về Dương Tử mất. Nghĩ vậy, Tư Diệp đột ngột nắm lấy tay mẹ cô làm bà giật mình.
- Không được. Mẹ, chuyện này đừng cho ba biết. Nếu ba biết, ba sẽ lại nghĩ xấu về Dương Tử mất.
- Nhưng trước sau gì cái thai cũng sẽ to lên. Đến lúc đó, ông ấy nhất định sẽ nổi giận nếu biết con nói dối đấy.
- Không sao đâu ạ. Con sẽ nghĩ cách. Mẹ, mẹ không được nói...
- Haizz, được rồi. Ta chiều con quá rồi.
- Cảm ơn mẹ.
Cô vui mừng ôm lấy mẹ mình nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút lo lắng. Bà Diễm ôm lấy cô xoa đầu.
- Thật là...
Ở công ty DT, phòng tổng giám đốc. Dương Tử đang ngồi dựa lưng vào ghế, mắt nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính. Đột nhiên, tiếng điện thoại vang lên, hắn nhìn vào màn hình đang hiển thị hai chữ "Trịnh Lam". Đưa tay cầm lấy điện thoại, ấn vào nút nghe rồi đưa lên tai.
- Có chuyện gì?
- Chuyện cậu nhờ tôi điều tra chú cậu. Không tiện nói qua điện thoại được.
- Lên đây đi.
Năm phút sau, Trịnh Lam đã có mặt ở phòng tổng giám đốc. Anh ngồi đối diện với hắn, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.
- Gần đây công ty của chú cậu đột nhiên lại phát triển một cách nhanh chóng. Doanh thu mà bên đó thu được luôn gấp đôi doanh thu tháng trước. Hơn nữa, tôi còn điều tra ra được một chuyện, ông ta gần đây có giao lưu với các thế lực ngầm. Không biết mục đích là gì, nhưng chắc chắn chả mấy tốt đẹp. Mà sao cậu lại điều tra chú của mình? Có chuyện gì sao?
- Chỉ là dự cảm thôi. Gần đây không phải công ty bên mình luôn bị ai đó quấy phá sao? Trước giờ tôi chưa từng gây thù với ai, nhưng có một người mà tôi luôn phải cẩn trọng đó là chú tôi. Khi ba tôi còn sống, ông ta luôn tìm mọi cách để gây khó dễ cho công ty ba tôi nhưng đều bị thất bại. Sau khi ba tôi mất, ông ta lại im lặng một cách bất thường, mà dạo gần đây... Tôi nghĩ, rất có thể ông ta muốn chiếm khối tài sản mà ba tôi đã để lại. Ông ta chỉ đang chờ có cơ hội để có thể dễ dàng thu tóm được nó thôi.
- Đó cũng chỉ là suy đoán. Chưa chắc chắn rằng đó là chú của cậu. Nhưng dù là ai đi nữa thì thật sai lầm khi đối đầu với cậu rồi._Trịnh Lam đắc ý nói.
- Dù vậy cũng không được lơ là. Chuyện cần giải quyết trước mắt là giải quyết chuyện của công ty. Còn cậu, tiếp tục điều tra ông ta.
- Được.