- Vâng. Tôi biết rồi. Cảm ơn bác sĩ.
Bà Diễm gật nhẹ đầu, gương mặt thể hiện sự biết ơn đối với vị bác sĩ đã có tuổi trước mặt. Bác sĩ không đáp lại mà gật đầu rồi rời đi, y tá sau khi thay nước biển cho cô xong cũng theo chân vị bác sĩ kia rời khỏi phòng.
Bây giờ trong phòng gồm có cô, ba mẹ cô, Dương Tử và Dương Ngọc. Tư Diệp thì đã ngủ vì mệt, chỉ còn bốn người còn lại đang chăm chú nhìn cô.
Dương Ngọc nhìn con trai của mình. Là một người mẹ, chỉ qua hai ngày này thì bà biết Tư Diệp rất quan trọng đối với Dương Tử. Khi biết tin Tư Diệp đã mang thai, bà rất mừng, nhưng niềm vui chưa kịp trọn vẹn thì cháu của bà đã biến mất. Bà đã rất hụt hẫng, nhưng tương lai còn dài. Không chỉ vậy, nhìn thôi bà cũng đã biết, ngoại trừ cô gái này ra, chắc chắn sẽ không còn ai có thể mang thai con bà được. Bà nghĩ vậy. Dù sau bà cũng đã có tuổi, không thể chờ đợi một đứa con dâu môn đăng hộ đối nào nữa. Bà muốn có cháu nội, muốn có người thừa kế cho Dương gia. Vì thế, bà đã quyết định, mặc dù Tư Diệp vẫn chưa làm bà cảm thấy yêu thích nhưng bà sẽ cho cô gái này một cơ hội.
Sau khi đã suy nghĩ và đưa ra quyết định của mình, Dương Ngọc hướng về con trai của mình, không nặng không nhẹ mà nói.
- Dương Tử, con nên về nhà sửa soạn lại bản thân đi. Sẵn tiện bảo quản gia làm một vài món cho Tư Diệp để con bé bồi bổ. Mẹ cùng ba mẹ của con bé sẽ trông chừng con bé thay con.
- Vâng.
Hắn thế mà lại ngoan ngoãn nghe lời mẹ mình, luyến tiếc nhìn cô thật lâu mới rời đi. Đến khi ngồi lên xe thì hắn mới sực tỉnh, mẹ hắn từ khi nào lại muốn chăm sóc bảo bối của hắn rồi? Đây có phải là một chuyện rất đáng mừng hay không? Nghĩ vậy, tâm tình của hắn tốt lên hẳn, nhanh chóng lái xe trở về nhà.
Sau khi Dương Tử rời đi, Dương Ngọc lặng lẽ uống một cốc nước rồi hướng ba mẹ cô, nghiêm túc nói.
- Tôi có một chuyện muốn nói với hai người. Không biết có được không?
Không khí đang yên ắng, đột nhiên nghe thấy một giọng nói nên làm cho Ngọc Diễm và Tư Khải có chút giật mình, cùng nhau nhìn Dương Ngọc, sau đó bình ổn cảm xúc của mình rồi gật đầu. Bà Diễm là người trả lời.
- Có chuyện gì, bà cứ nói.
- Tôi muốn bàn với hai người về chuyện đám cưới của tụi nó.
- Đám cưới?_ Tư Khải cau mày hỏi.
- Tôi biết con trai tôi đã làm liên lụy đến con gái của hai người. Nhưng hai người thấy đó, bọn chúng đã yêu nhau đến mức giấu giếm sự hiện diện của đứa trẻ, hơn nữa còn định tháng sau sẽ cưới. Những chuyện này đều là tôi điều tra ra được. Dù sao chúng ta cũng đã già, tụi nó cũng đến tuổi lập gia đình nên chuyện này mong hai người suy nghĩ kĩ. Đó chính là hạnh phúc của con gái hai người.
- ...
Bà Diễm nhìn con gái đang nằm trên giường bệnh rồi nhìn sang chồng mình. Ông vẫn chưa nguôi giận về chuyện Tư Diệp giấu ông đứa trẻ đó, hơn nữa còn không cẩn thận làm bản thân bị thương. Ông cũng không trách Dương Tử, nhưng nếu chuyện này lại xảy ra một lần nữa thì sao? Ông không chắc mình sẽ bình tĩnh được như bây giờ.
Bà Diễm cũng hiểu được điều đó. Là cha mẹ, ai cũng mong con cái mình có được hạnh phúc thật sự của riêng mình. Nhưng gia đình bên kia thật sự quá phức tạp, có chút nguy hiểm vì vậy bọn họ có chút không yên tâm giao con gái cho họ.
Dương Ngọc nhìn hai người đối diện còn đang do dự, bà thở dài, tiếp tục nói.
- Tôi biết hai người đang lo lắng điều gì. Sự việc lần này là sai sót bên Dương gia chúng tôi, nhưng tôi đảm bảo, sau này sẽ không xảy ra chuyện này một lần nào nữa. Tư Diệp sau khi bước vào Dương gia sẽ được bảo vệ an toàn tuyệt đối, kể cả đứa nhỏ sau này.
Hai vợ chồng Tư Khải nhìn nhau, trong lòng đều hiểu rất rõ tâm tư của Dương Ngọc. Tư Diệp cần phải lập gia đình, sống một cuộc sống riêng. Hai người cũng không muốn ép buộc cô phải ở bên mình suốt đời nên hai người đã cùng nhau đưa ra quyết định.
- Haiz. Nếu bà đã nói như vậy thì chúng tôi cũng không còn lý do gì để phản đối nữa. Nhưng nếu như Tư Diệp xảy ra chuyện gì, chúng tôi sẽ đưa con gái về ngay lập tức. Bà hiểu rõ chứ?_ Tư Khải vừa nói vừa nhìn Dương Ngọc một cách nghiêm túc.
- Tôi hiểu. Vậy về chuyện đám cưới, hai người thấy thế nào?_ Được sự đồng ý của bọn họ, trong lòng Dương Ngọc cũng nhẹ đi hẳn.
- Chuyện đó đợi khi Tư Diệp khoẻ hẳn rồi chúng ta sẽ bàn tiếp vậy.
- Được.
Nhờ sự chăm sóc đặc biệt của hai bên gia đình mà sức khoẻ của Tư Diệp đã cải thiện hơn hẳn. Phải nói là còn khoẻ mạnh hơn trước đây, cơ thể cũng đầy đặn hơn trước. Trong thời gian cô nằm viện, Dương Tử cũng đã nói cho cô biết rất nhiều chuyện. Chú của hắn, Phi Đạo đã lãnh án tù chung thân, công ty của ông ta cũng đã được Dương Tử đường đường chính chính quản lý. Hiện tại, sự việc này đã lan ra toàn quốc, sức mạnh cùng uy quyền của Dương gia hiện giờ mà nói thì không ai không biết, cũng không ai ngu đến mức dám cùng bọn họ cạnh tranh. Và còn một chuyện đó chính là Trần Phi đã hiến máu cho cô, việc này làm cô thật sự rất xúc động. Trần Phi có đến thăm cô vài lần, mỗi lần đều nói chuyện đến quên đi mọi thứ, làm Dương Tử cảm thấy ghen tị không thôi. Nhờ đó mà tình cảm giữa cô và Trần Phi đã gắn bó hơn, và rồi cô biết được một chuyện nữa chính là Trần Phi và Trịnh Lam đã chính thức bên nhau. Đó thật sự là một điều đáng mừng.
Sau hai tuần dưỡng thương, cuối cùng cô đã có thể xuất viện. Mặc dù cô được mọi người chăm sóc rất chu đáo và đến thăm cô mỗi ngày nhưng ai cũng thấy không khí ở bệnh viện rất khó chịu mà đúng không? Đặc biệt là mùi thuốc khử trùng cứ bay quanh mũi thật sự khiến cô muốn ngất đi.
Làm thủ tục xong xuôi, Tư Diệp được đưa về Dương gia. Dương phu nhân đã không còn đối xử lạnh nhạt với cô như trước nhưng cũng không đến mức thân thiết như mẹ với cô. Cũng dễ hiểu thôi, thứ bà muốn chính là con trai bà hạnh phúc và có được cháu nội để bồng, còn cô thì bà chỉ có trách nhiệm chăm sóc vào bảo vệ thật tốt như đã nói với ba mẹ cô thôi. Tư Diệp cũng chẳng đòi hỏi nhiều, cô chỉ cần bà đừng nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng như lúc trước là được rồi, mọi chuyện còn lại cô không quan tâm.
Vừa vào trong nhà, Dương phu nhân đã gọi hai người lại để bàn bạc về chuyện đám cưới. Tư Diệp nhìn hắn, hắn cũng nhìn cô, bàn tay nắm lấy tay cô phía dưới rồi dịu dàng mỉm cười.
- Về chuyện này, tụi con vẫn sẽ tổ chức đám cưới như dự kiến. Địa điểm chính là khu resort của chúng ta, nơi đó phong cảnh rất đẹp, rất phù hợp để tổ chức lễ cưới.
- Tốt. Có cần ta giúp con việc gì không?
- Không đâu ạ. Con đã lên danh sách những thứ cần có trong buổi lễ và đưa cho quản gia rồi. Ông ấy chắc chắn sẽ chuẩn bị tốt thôi.
- Ừm.
- Nếu không còn chuyện gì nữa thì tụi con xin phép.