Sau khi xem một lượt thuộc tính của tất cả lưu dân, Tần Thư Kiếm đã phát hiện mười mấy người.
Những người này đều tu luyện Trường Xuân Công.
Cái này rất giống công pháp một mạch tương thừa.
Nhưng ở mặt cảnh giới thì đều bồi hồi ở Nhập võ nhất trọng, trừ Triệu Sơn Lâm và Vương Hổ ra, không còn bất kỳ ai là cao thủ Nhập võ nhị trọng trở lên nữa.
Nhưng mà.
Như vậy đã đầy đủ.
Sau khi thu nạp đám người này, thực lực của toàn bộ Lương Sơn trại đã tăng chí ít một lần.
Còn việc nhiều cao thủ như vậy, có tồn tại tai họa ngầm phản loạn hay không.
Trong lòng Tần Thư Kiếm âm thầm cười nhạt.
Đối với vấn đề này, dưới cái nhìn của hắn thì không có bất cứ vấn đề gì.
Bên trong lục lâm, lấy thực lực vi tôn.
Hắn có tự tin bằng vào thực lực bây giờ, đủ để trấn áp bất cứ khả năng sinh ra náo động nào.
Sau khi tiếp nhận đám người Trịnh Phương, Tần Thư Kiếm lập tức để Trương Thiết Ngưu an bài thỏa đáng.
Đồng thời, nhanh chóng đưa lên một chút đồ ăn.
Không có cách nào.
Theo Tần Thư Kiếm thấy, những người này mới gia nhập làm sơn phỉ, đã có không ít người đói đến mức chỉ còn lại một tia khí lực, nếu như lại kéo dài thêm thời gian, hắn còn lo lắng những người này sẽ chết mất một nhóm.
Đã vào Lương Sơn trại, thì đó chính người của Lương Sơn trại.
Nếu như tự dưng chết đói một nhóm người, đó sẽ là chuyện rất đau lòng.
Dù sao, Tần Thư Kiếm đã sớm có suy nghĩ mở rộng Lương Sơn trại, nhưng vẫn luôn không đủ nhân thủ.
Bây giờ có nhóm lưu dân này đưa tới cửa, kỳ thật cũng hợp tâm ý của hắn.
Có lúc.
Nhân khẩu mới là sức sản xuất thứ nhất.
Nếu không đủ người, rất nhiều chuyện sẽ không thể triển khai.
Tần Thư Kiếm sẽ không ngây thơ cho rằng, NPC chết đói còn có thể được hệ thống đổi mới.
——
Bên trong Trung Nghĩa Đường.
Trải qua một loạt an bài, những người mới gia nhập đã được dàn xếp ổn thỏa.
Mà Tần Thư Kiếm cũng ngay lập tức triệu kiến Trịnh Phương.
Đối với vị cao thủ Nhập võ tứ trọng này, hắn cũng rất xem trọng.
“Lão hủ gặp qua Trại chủ!” Chỉnh chu qua một chút, mặc dù sắc mặt của Trịnh Phương vẫn khô héo như cũ, nhưng tinh khí thần đã tốt hơn rất nhiều.
“Mời ngồi!”
“Tạ Trại chủ!”
Trịnh Phương cũng không từ chối, sau khi nói cám ơn liền ngồi xuống vị trí.
Tần Thư Kiếm nói: “Còn không biết nhóm người Trịnh lão đến từ đâu?”
“Lâm Xuyên Tập bên ngoài nghìn dặm.”
“Bên ngoài một nghìn dặm?” Trong mắt Tần Thư Kiếm lộ vẻ kinh ngạc.
Trịnh Phương chắp tay nói: “Đúng vậy, lão hủ cũng không dám lừa gạt Trại chủ. Sở dĩ chúng ta phải bôn ba ngàn dặm, chính là vì tránh né binh tai và nạn đói.”
“Xin rửa tai lắng nghe.”
Sắc mặt Tần Thư Kiếm có hiếu kỳ và ngưng trọng.
Thấy thế, Trịnh Phương thở sâu, trầm giọng nói: “Thế thì để lão hủ chậm rãi kể lại...”
Theo lời kể của Trịnh Phương, Tần Thư Kiếm đã có chút hiểu về lai lịch của nhóm người này, cũng hiểu vì sao Trịnh Phương lại có được thực lực mạnh như vậy.
Lâm Xuyên Tập trong miệng đối phương, là một thành trấn nhỏ ở bên ngoài ngàn dặm.
Nói là thành trấn, kỳ thật quy mô cũng không hơn thôn làng bình thường bao nhiêu.
Mà Trịnh Phương chính là Tiên sinh Tư thục kiêm Quán chủ Võ quán ở Lâm Xuyên Tập.
Nhưng bây giờ khói lửa nổi lên khắp bốn phía trong Đại Chiêu Quốc, khắp nơi đều có binh tai nhân họa, lại đúng lúc gặp phải nạn hạn hán nạn đói, dẫn tới lưu dân nổi lên bốn phía, dân chúng các nơi lầm than.
Lúc đầu Lâm Xuyên Tập đối mặt với nạn hạn hán đã rất gian nan.
Nhưng không trùng hợp chính là, lại gặp phải binh tai.
Đào binh không biết từ chỗ nào tạo thành đội ngũ, tiến hành một trận đốt giết cướp giật, cướp đoạt lương thực đối với Lâm Xuyên Tập.
Tuy nói Lâm Xuyên Tập là thành trấn, nhưng thực lực lại không hề mạnh. Cao thủ Nhập võ tứ trọng giống như Trịnh Phương, ở trước mặt rất nhiều quân binh cũng hoàn toàn không đáng chú ý.
Cho nên, Lâm Xuyên Tập luân hãm.
Một phần bách tính không cam lòng diệt vong như vậy đã tổ hợp lại với nhau, thoát ra khỏi Lâm Xuyên Tập.
Mà Trịnh Phương bởi vì là Tiên sinh Tư thục, lại là Quán chủ Võ quán, có được danh vọng không thấp ở Lâm Xuyên Tập, cho nên được mọi người tạm thời đề cử làm thủ lĩnh.
Nhưng một đường đi tới, đội ngũ có già có trẻ, hành động cực kì chậm chạp.
Lại tăng thêm nạn đói binh tai bốn phía, mỗi nơi đều sẵn sàng ra trận, lương thực khan hiếm, nên không ai có năng lực thu nhận mấy trăm người.
Bởi vậy đám người Trịnh Phương cũng chỉ có thể một đường tiến lên, rời xa nơi binh tai tác động đến rồi tính sau.
Nhưng mà ——
Mấy trăm người, lương thực tiêu hao mỗi ngày là một vấn đề lớn.
Mới đầu còn có thể bằng vào lương khô mang theo, có thể kiên trì được mấy ngày.
Sau đó gặp núi ăn núi, gặp nước uống nước, sợi cỏ vỏ cây đều đã gặm không ít, nhưng vẫn không thể tránh được tình hình có người chết đói xuất hiện.
Mãi đến khi đội ngũ vài trăm người chỉ còn lại có hơn sáu mươi người như bây giờ.
Nếu như không phải Lương Sơn trại thu lưu, chỉ sợ không cần đến mấy ngày, hơn sáu mươi người còn sót lại này sẽ chết đói hết.
Cũng chính vì vậy, bây giờ Trịnh Phương rất cảm kích Tần Thư Kiếm.
Quyết định của đối phương, không chỉ đơn giản là cho hắn một miếng cơm ăn, mà còn cứu vớt mấy chục mạng người của Lâm Xuyên Tập.
Mà đối với Trịnh Phương, trong lòng Tần Thư Kiếm cũng có một chút kính nể.
Dù sao, muốn dẫn theo một đám người chạy trốn tới ngàn dặm là chuyện khó khăn cỡ nào, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể hiểu.
“Trịnh lão có thể yên tâm, các ngươi đã nhập Lương Sơn trại, chỉ cần không làm ra chuyện phản bội, ta có một miếng ăn thì các ngươi sẽ không đói.” Tần Thư Kiếm cam kết.
Trịnh Phương đứng người lên, khom người hạ bái: “Lão hủ cám ơn Trại chủ!”
Sau đó đã thấy hắn lấy từ trong tay áo ra ba cuốn sách có nếp uốn, dùng hai tay đưa tới.
“Đây là công pháp mà Võ quán lão hủ tu luyện, bây giờ cùng nhau giao cho Trại chủ, dùng để cảm tạ ân tình Trại chủ thu lưu!”
“Dễ nói, dễ nói.”
Hai mắt Tần Thư Kiếm tỏa sáng, khóe miệng mỉm cười nhận lấy ba cuốn sách kia.
Khi nhìn thấy thuộc tính của Trịnh Phương, hắn đã từng có suy nghĩ lấy tới công pháp sở học của đối phương.
Bởi vì Đoán Thể Kinh chỉ có ngũ trọng, bây giờ cũng coi như đã tu luyện đến cuối cùng.
Muốn tiến thêm một bước, trước mắt Tần Thư Kiếm chưa có cách giải quyết khác. Tốt nhất chính là tìm được công pháp chủ tu có cấp bậc cao hơn, từ đó tăng lên.
Mặc dù hắn không biết công pháp Trịnh Phương tu luyện là cấp bậc gì, nhưng có nhiều thêm một môn để tham chiếu, chung quy là một chuyện tốt.
Đặc biệt là hai môn công pháp cuối cùng kia, rõ ràng là thủ đoạn công phạt.
Cái loại không cần tăng lên cảnh giới cũng có thể đề cao thực lực bản thân, Tần Thư Kiếm rất thích.
Nhưng làm cho hắn ngoài ý muốn chính là, Trịnh Phương lại thượng đạo như thế.
Khi hắn còn chưa hề nói ra yêu cầu, đã dẫn đầu đưa ba môn công pháp này tới.
Sau khi đưa ba môn công pháp này ra ngoài, Trịnh Phương lại nói: "Lão hủ thấy sơn trại có chút đơn sơ, trùng hợp trong đoàn người của lão hủ có không ít người làm nghề mộc thợ xây.
Nếu như Trại chủ không chê thì chúng ta có thể ra một phần lực cho sơn trại, tu sửa lại nơi này một chút."
Tần Thư Kiếm chấn động trong lòng, nụ cười trên mặt càng rõ ràng.
Nhân tài!
Đây đều là nhân tài.
Hắn không ngờ tới, bên trong những lưu dân mới gia nhập này, còn có nhân tài kỹ thuật.
Trước đây, toàn bộ Lương Sơn trại cũng chỉ có thợ mộc gà mờ Vương Thiết Trụ.
Đối với sự đơn sơ của sơn trại, Tần Thư Kiếm cũng nhìn trong mắt, nhưng do điều kiện hoàn cảnh hạn chế... Cộng thêm vấn đề nhân thủ, cho nên tạm thời không để ý đến chuyện này.
Nhưng bây giờ Trịnh Phương chủ động nói ra, tất nhiên hắn sẽ không từ chối.
-----
Dịch: MB_Boss