Khi nhận được cái gật đầu của Uyển Dư, Bân Bân cùng Quốc Thành mừng quýnh, ôm lấy nhau reo hò dữ dội.
"Hahahaha tốt quá tốt quá, đội ơn Công chúa, đội ơn Quận chúa, đội ơn Dương tiểu thư!!!"
Bân Bân, Quốc Thành lập tức quỳ xuống, dập đầu liên tục.
"Được rồi đứng lên đi!" Tuyết Y phất tay áo, một thân bạch y như vậy đứng lên, nói tiếp: "Các ngươi vào thăm huynh đệ mình đi!"
"Ân, đa tạ Công chúa!"
Chính là hai nam nhân kia mau mau chóng chóng, một lời Uyển Dư lại khiến họ dừng bước.
"Khoan đã!"
"Ân!?" Bân Bân và Quốc Thành khó hiểu đáp.
"Lâm Bân Bân, ngươi vào trước đi! Lâm Quốc Thành, đi cùng ta sắc chút thuốc rồi hẵng vào!"
"A, tiểu nhân đã hiểu!" Quận chúa chu đáo thật, Duệ à, cậu thật có phúc!!!
Mà khoan... sao lại có phúc? Phúc gì? Tại sao??? Quốc Thành nhăn nhó, không thể hiểu về suy nghĩ của bản thân.
Minh Viễn liếc nhìn Uyển Dư, đôi mắt lạnh mang chút hàm ý. Hai nàng lớn lên cùng nhau đương nhiên hiểu hành động này của Uyển Dư có mục đích. Mấy ngày nay toàn đích thân Minh Viễn phân thuốc, việc đổi người sắc thuốc lần này chắc chắn bất thường.
Mà thâm ý là gì lại là chuyện của Uyển Dư, nàng không tò mò.
Minh Viễn từ lúc Uyển Dư bước ra từ phòng Tư Duệ, chỉ bận tâm duy nhất một điều: Uyển Uyển nét mặt rất tốt, không biết Lâm Tư Duệ kia đã nói lời đường mật gì?
"Vì Duệ đã tỉnh, nên thần sẽ làm thêm thuốc bổ!" Quốc Thành vừa nói vừa nhanh nhẹn sắc thuốc, gương mặt rạng rỡ là rõ, nếu so đo với những ngày Tư Duệ bất tỉnh thì biểu cảm lúc này là một trời một vực.
Uyển Dư đích thân thu xếp định lượng, sau khi xong xuôi cũng là nàng đun nước và đun thuốc. Những ngày qua đều vậy nên Quốc Thành cũng không nhiều lời, còn cảm thấy Quận chúa quả là chu đáo với bề tôi, thậm chí còn là bề tôi cũ.
Quả là các vị tiểu thư đã nhìn trúng, nên đãi ngộ cũng có khác biệt...
Chỉ tiếc là...
Quốc Thành trong lòng thở dài một tiếng. Cậu đã muốn buông xuống, nhưng mỗi lần có ý niệm trở về hiện đại, gương mặt tươi cười của Công chúa xuất hiện. Chuyện trở về đã từng là rất vui, đã từng là quyết tâm, đã từng phải sống chết mà thực hiện cho bằng được... vậy mà giờ chỉ vì nét rạng ngời của một người con gái liền làm nó trở thành gánh nặng.
Mình đang làm sao vậy...?
Mà... trở về cái đít gì chứ??? Chỗ kho báu đó...
Mẹ kiếp, đúng là xui tận mạng mà!!!
Tiếng thở dài lúc này đã buột khỏi miệng, và đến tai Uyển Dư.
"Sao vậy Lâm đại phu?"
"À... Không... thần chỉ cảm thấy nhẹ nhõm khi Duệ đã tỉnh!" Quốc Thành bối rối.
"Các người đúng là huynh đệ, nói dối tệ như nhau!" Uyển Dư không ngần ngại vạch trần tức thì.
"À... ha...ha...ha..." Quốc Thành đỏ mặt, gãi đầu gãi tai: "Thần... xin lỗi!"
"Không sao, ta không quan tâm chuyện đó!" Uyển Dư vô thưởng vô phạt nói một lời như vậy. Mắt nàng nhìn vào bình thuốc đang đun, một lúc sau mới mở thêm một câu nữa, cũng là mục đích chính lôi kéo Quốc Thành đi sắc thuốc cùng lần này: "Vệ Kiện là ai?"
"Â-Ân???" Quốc Thành kinh ngạc nhìn Uyển Dư.
Nàng chậm rãi chớp mi mắt, quay mặt lại, cũng nhìn Quốc Thành.
"Vệ Kiện là ai? Tư Duệ nhắc đến hắn trong mơ!" Thậm chí có khả năng còn khóc vì hắn! Uyển Dư lời nói mang bực bội, ánh mắt bức đối phương phải trả lời mình.
"À... Thực ra thần cũng không biết rõ về anh ta!" Quốc Thành không thể nói đó là người Tư Duệ thích nhiều năm trước được. Tư Duệ với thời cổ đại này là nam nhân, nam nhân sao có thể ái mộ nam nhân? Tốt nhất lược đoạn này. "Thần chỉ biết là anh ta đã bị ám sát khi đang thực hiện mật lệnh của sư phụ, đã ba năm rồi! Còn Duệ chính là sư đệ của anh ấy!" Không thể kể chi tiết hơn được nữa, phải thay đổi vài đoạn cho hợp thời đại. Cảnh sát, buôn lậu, hay ma tuý, cấp trên... những thứ này nhất định phải lược!!!
"Sư đệ?" Tư Duệ là sư muội của người đó sao? Uyển Dư nhíu mi mắt. Nàng có thể biết Quốc Thành vốn kể không hết nhưng trong lời nói không chứa gian dối. Là vậy nên nàng không hỏi người này thêm, Uyển Dư cũng chỉ cần bấy nhiêu thông tin là đủ. "Thuốc được rồi!"
Quốc Thành nhẹ nhõm khi đích thân Uyển Dư chuyển chủ đề. Cậu vội vã lót bình thuốc, nhanh chóng đổ ra bát.
"Thần sẽ mang lên cho Duệ!"
"À còn nữa!" Uyển Dư lại gọi lại.
"Â-Ân?" Lại chuyện gì nữa đây? Áp lực của Quận chúa đúng là kinh dị... Dương tiểu thư chỉ mặt lạnh thôi, còn Quận chúa mang cho mình cảm giác lạnh sống lưng...
"Chỗ thuốc này hết thảy đều là cực phẩm, trân quý, chưa kể những ngày qua đều là cháo bào ngư, chè tổ yến, nước nguồn mạch. Các ngươi tiện sum vầy thì nên bàn bạc với nhau trả lại bọn ta tiền. Bọn ta không cho không!" Uyển Dư thản nhiên, giọng nhàn nhạt.
Phúc hắc... mỹ nhân độc ác... không có lương tâm....
Quốc Thành tái xanh mặt, đáp "Ân" thực sự yếu đuối.
Trả lại thế nào chứ? Kho báu kia toàn là đồ giả... sao mà trả?
Không biết giờ kể chuyện này cho Duệ, cậu ấy có ốm thêm trận nữa không...?
Nam nhi đại trượng phu, phải đối diện với thực tại... Vẫn là phải kể...
Mà cậu ta là nữ mà???
Chết tiệt, mình điên khùng thật rồi!!! Tỉnh táo lên nào Lâm Quốc Thành!!!
"CÁI GÌ CƠ??? ĐỒ GIẢ?????"
Tư Duệ đã bình phục hoàn toàn sau khi nghe hung tin này, cô không còn thấy mệt nữa, trái lại còn hung dữ đến đỏ bừng mặt mũi.
Bân Bân cùng Quốc Thành nâng ngon tay "suỵt!" một tiếng, bên ngoài còn có ba vị tiểu thư, đồ ngu này!!!
Tư Duệ méo xệch mặt mũi, thẫn thờ ngồi phịch trở lại chỗ ngồi.
"Tôi thậm chí còn bị cảm vì chỗ đồ giả đó... suýt thì mất mạng... đúng là khốn kiếp mà...!"
"Mất mạng thì hơi quá, cậu cùng lắm là nằm thêm một tuần thôi! Do cậu không uống thuốc!" Quốc Thành vặn vẹo, chỉ là không đúng thời điểm.
Tư Duệ quắc mắt sang phía cậu, tiện đảo tầm mắt, là tìm thanh kiếm: "Tôi phải chém chết cậu!!!"
"Thôi thôi thôi!" Bân Bân can ngăn, "Mà rõ ràng bị chơi khăm! Làm gì có chuyện vàng bạc trên dòng suối đó là thật mà kho báu thì là giả?"
"Chơi khăm!?" Tư Duệ nhăn nhó, "Nếu chúng ta gây thù chuốc oán với người khác thì tôi không nói, nhưng chúng ta tương đối tốt bụng, ai có thể hãm hại chúng ta?"
"Chúng ta nên phân tích từ đầu. Tại sao chúng ta đi tìm kho báu?" Quốc Thành tóm cằm suy nghĩ.
"Tại sao? Không phải vì lão Bân nói suối thác có vàng và có khả năng có kho báu giấu ở đó à?" Tư Duệ cũng bắt đầu động não.
"Nhưng sao lão Bân biết việc đó!?" Quốc Thành đặt thêm một câu hỏi.
"Còn sao nữa? Không phải là ba vị tiểu thư..." Đến đây, cả ba không hẹn, lập tức nhìn chăm chăm về phía nhau.
"N-Này... Chẳng lẽ chính là ba người các nàng làm nên chuyện này!?" Quốc Thành lắp bắp.
"..." Bân Bân tự cho mình sáng suốt cũng có lúc trở nên ngu ngốc như này. Anh buông lỏng cảnh giác hoàn toàn với ba vị tiểu thư, chính vì thế nên mới có kết cục ngày hôm nay. Không nói nên lời.
"Ha...Ha...Ha... Lão Bân cũng có thể bị chơi xỏ như vậy sao? Lại còn là người báo tin thay các nàng... tự đưa chúng ta vào rọ.. Ha...Ha...Ha..." Tư Duệ cười trong đau khổ, người thông minh nhất nhóm cũng không thể sáng suốt nổi, cô với Quốc Thành về cơ bản là không biết trông chờ vào cái gì nữa.
"Nhưng ba vị tiểu thư không phải quá trẻ con hay sao...?" Quốc Thành khó hiểu, không rõ vì sao ba nàng phải kỳ công làm tới đường này.
"Trẻ con?" Bân Bân nâng mày hướng Quốc Thành, "Nếu cậu nghĩ như vậy thì cậu nhầm rồi, đây là một nước đi rất cao tay đấy!"
"Như nào!?" Tư Duệ cùng Quốc Thành phi thường tò mò.
Bân Bân hơi rùng mình khi nghĩ sâu xa âm mưu này, nói tiếp: "Ba vị tiểu thư dường như biết chúng ta cần tiền gấp nên mới bày ra một màn này để tuyệt đường sống của chúng ta. Với số ngân lượng như vậy, chúng ta đương nhiên sẽ tiêu, việc phát tán tiền giả số lượng lớn nếu không bị quan sai truy bắt thì cũng bị người dân đánh thừa sống thiếu chết, phải sống cảnh trốn chui trốn lủi. Đương nhiên tôi sẽ không thể để chúng ta bị ăn đòn hay dễ dàng bị bắt như thế. Nhưng chúng ta không trốn mãi được. Và chúng ta cũng không thể trở về với chức vụ cũ, phải đợi đợt tuyển chọn khác, đó là luật!"
"Tôi hiểu rồi, khi chúng ta tuyệt vọng nhất thì ba vị tiểu thư sẽ dang tay cứu chúng ta. Chúng ta nợ họ mạng này!" Quốc Thành sau cùng cũng suy luận ra mục đích đoạn phân tích dài ngoằng của Bân Bân.
"Đúng! Để giải thích cho lý do họ làm vậy, thì chỉ bởi vì họ phát hiện chúng ta muốn cưới họ để trở thành "Chạn Vương" mà thôi! Họ muốn trả thù, biến chúng ta thành con chó của họ!" Bân Bân giải thích thêm một câu này xong thì hoàn toàn lạnh sống lưng. "Đây là thủ đoạn chứ chẳng phải âm mưu nữa rồi, là ai có thể nghĩ ra được chứ!? Đáng sợ!!!"
"Công chúa không thể nào nghĩ ra được loại chuyện này. Tôi đã tiếp xúc, nàng rất trong sáng và hồn nhiên!" Quốc Thành chắc nịch bênh vực.
"Dương tiểu thư ít bận tâm sự đời, nàng sẽ không làm ra chuyện này!" Bân Bân quả quyết.
"Hơ..." Tư Duệ nghệt mặt ra khi cái nhăn nhó của Bân Bân và Quốc Thành hướng mình.
"Quận chúa của cậu là phúc hắc mỹ nhân, bảo sao tôi luôn có cảm giác sợ cô ấy! Rõ ràng là cô ấy nghĩ ra chuyện này!" Quốc Thành khẳng định.
"Thái độ của Dương tiểu thư từ ngày chúng ta gặp nhau lần đầu trong cung, cũng là sau ngày nói chuyện với Quận chúa rõ ràng khác hẳn. Cô ấy quả nhiên đã bảo nàng tham gia!" Bân Bân muốn đổ hoàn toàn trách nhiệm cho Tư Duệ với lý do: Không biết quản vợ!!!
"V-Vớ vẩn..." Tư Duệ vốn định phản bác nhưng cô thừa nhận bản thân cô cũng nghi ngờ Uyển Dư bày ra loại chuyện này. Sau những lần bị nàng "chỉnh" mà cắn răng chịu đựng, tâm lý rõ ràng sợ Uyển Dư, và cô đương nhiên vì vậy mà nhất thời không thể phản kháng lại được gì trước hai gã này. Cô chỉ đang tự hỏi: Loại thủ đoạn này nếu Quận chúa nghĩ ra được thì không phải nàng quá sức thông minh hay sao? Mình chẳng biết gì về nàng hết!
Môi Tư Duệ nghĩ đến đây liền nở nụ cười ngốc, nhìn ra sao cũng là tự hào.
Bân Bân cùng Quốc Thành nhăn nhó, sau cùng cũng dãn chân mày ra, nhìn sang nhau cười tủm tỉm.
"Này, bọn tôi không khen vợ cậu đâu, đừng có làm ra vẻ mặt đó!" Quốc Thành chọc ghẹo.
"C-Cái gì? V-Vợ? Vớ...Vớ vẩn!" Tư Duệ đỏ bừng mặt mũi.
"Ngại cái gì? Tài tử giai nhân không đi cùng nhau sẽ vô cùng tiếc!" Bân Bân thêm mắm thêm muối.
"Đ-Đồ điên các cậu... T-Tôi là nữ...!" Tư Duệ đến câu này thì khẽ tiếng.
"Thì sao? Là nữ thì không được yêu nữ à?" Quốc Thành nhướn mày khó hiểu.
"Không phải... chỉ là..." Chết tiệt, mình chẳng hiểu nổi chính mình nữa...
"Nếu Quận chúa chấp nhận quen nữ, thì tới luôn. Đừng sợ!!!!" Quốc Thành vẫn tiếp tục trêu chọc
"..."
"Nhưng mà nếu có đến với nhau thật, thì ai nằm trên???" Bân Bân tóm cằm ra vẻ vấn đề này rất quan trọng.
Tư Duệ từ đỏ mặt biến thành đen như hòn than.
"Duệ à, ít nhất cũng phải nằm trên trong lần đầu đấy! Đừng làm chúng tôi thất vọng!" Quốc Thành ngầm đồng ý việc này vô cùng cấp bách.
"Ừ, cậu mà nằm dưới trong lần đầu thì vạn niên thụ, không bao giờ ngóc lên được!" Bân Bân vỗ vai Tư Duệ, nom rất ra dáng anh cả: "Tôi rất lo lắng cho cậu, hay tôi tìm mua mấy quyển sách đó nhé, thời này làm gì có phim mà xem..."
"HÔM NAY TÔI SẼ ĐẠI KHAI SÁT GIỚI!!! CÁC CẬU CHẾT HẾT CHO TÔI!!!!"