• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Duệ bặm môi cố gắng dùng bút lông viết vài ghi chú ra tờ giấy, sau một hồi loay hoay cũng xong. Cô nâng tờ giấy lên, bắt đầu phân tích.

"Giờ chúng ta phải đi tìm nguyên nhân trước! Theo tôi là chủ các kỹ viện ở Hoa Thanh này đều hối lộ lính tuần, hoặc thẳng lên quan!"

Bân Bân cùng Quốc Thành gật gù, lời này của Tư Duệ không sai. Nếu luật pháp đã rõ ràng mà bất công không được can dự, hiển nhiên là bị che đậy một cách kín đáo.

Và lý do dễ dàng bị bưng kín là vì những người bị hại được cho rằng chỉ-là-kỹ-nữ. Với suy nghĩ này, Tam-tài-đại-phú giận muốn run người. Nhân quyền là ai cũng được có, trừ khi họ vứt bỏ nó!

"Vậy chúng ta cần phải tìm ra được bằng chứng!" Bân Bân lên tiếng.

"Phải! Nhưng địa điểm, thời gian giao dịch của họ, chúng ta hoàn toàn không nắm được!" Cuộc điều tra của Tư Duệ có bế tắc ở đây.

"Nhờ ba cô gái kia xem!?" Quốc Thành là đang muốn nói tới Phượng Tú, Hồng Hoan, Ly Anh mới gặp một canh giờ trước.

Tư Duệ phủi ngay suy nghĩ này: "Không được, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm đấy! Tôi sẽ chủ động thăm dò từng phủ-...."

"Lại thế lại thế lại thế!!!" Bân Bân nhăn mày, tức khắc đứng lên.

Bân Bân cho rằng chính tính cách bao bọc con người thái quá của Tư Duệ là nguyên nhân của rất nhiều vấn đề. Dẫu rằng hiện tại gặp được các vị tiểu thư là một sự may mắn, nhưng Bân Bân cũng không thay đổi suy nghĩ: thời gian cần tiền nhất thì Tư Duệ lại khiến cho mọi thứ trở nên rối rắm. Cô không thèm nghĩ cho bản thân, lúc nào cũng vì người khác trước tiên.

Kể cả lần đó cũng thế... đỉnh điểm chính là lần đó...

"Nghe này, đây là vấn đề sống còn của họ, việc họ cung cấp thông tin là hợp lý. Sao cậu cứ bảo bọc họ quá đáng như vậy? Họ muốn tự do, họ cũng phải đánh đổi. Chúng ta đâu phải thần tiên? Sao có thể chu toàn hết mọi thứ? Lần này còn có dính dáng đến quan sai, sao cậu làm việc luôn trong tâm thế mọi thứ sẽ yên ổn vậy? Cậu cũng phải nghĩ đến rủi ro chứ!? Nếu họ có làm sao thì đây chính là rủi ro, chiến tranh nào cũng có hy sinh, và cậu thì không có ba đầu sáu tay, không bảo vệ họ mãi được!"

Sự tức giận này của Bân Bân là vì một chuyện khác nữa. Chuyện này đã xảy ra từ rất lâu rồi, cụ thể là ba năm trước.

Ngày Lý Vệ Kiện hy sinh.

"Sao cậu có thể nói ra những lời ích kỷ như vậy? Tôi là cảnh sát, việc của tôi chính là-...."

"Cậu không còn là cảnh sát nữa!" Quốc Thành lần này cũng đồng ý với Bân Bân. Quốc Thành giàu tình thương nhưng quả thực việc đó với việc này cậu cho rằng không liên quan.

Quốc Thành khẽ nhăn mày, cậu cũng đang nghĩ về chuyện quá khứ nọ giống Bân Bân, nói tiếp: "Ở đó, bọn tôi không phải cảnh sát, không phải đồng đội của cậu nên không thể sát cánh. Ở đây, bọn tôi chính là đồng chí của cậu. Bọn tôi không cho phép cậu ôm tất cả mọi thứ về mình, và sẽ không cho phép cậu giữ cái suy nghĩ mạo hiểm tiếp cận những kẻ nguy hiểm đó đâu. Thời nào cũng vậy, kẻ đáng sợ là kẻ có quyền lực, và cậu về cơ bản chỉ là một thị vệ thấp bé!"

Tư Duệ tối sầm mặt mũi khi nghe Quốc Thành hàm ý về chuyện xảy ra với Lý Vệ Kiện. Cô nhăn mày chối bỏ sự so sánh này: "Chuyện Lý Vệ Kiện và chuyện này không giống nhau!"



"Không giống!?" Bân Bân giận đến đỏ bừng mặt, anh tiến đến ngay trước mặt Tư Duệ, nghiến răng nghiến lợi: "Đều là chui đầu vào chỗ chết, lại nói là không giống nhau? Cậu đứng trước gương, nhìn bốn vết sẹo do đạn tạo thành trên người đi! Nguyên nhân là vì cậu quá liều mạng, lúc nào cũng hành động như không có não. Lao ra đỡ đạn cho người sắp chết? Cậu thích anh ta đến mức muốn đoàn tụ ở địa ngục à? Sau đó thì sao? Máu mới được cầm, vết thương mới băng chưa đầy hai tiếng thì một mình đi vào hang ổ lũ người đó vì nhận được tin họ bắt được con tin mà không hề biết, kẻ báo tin cho cậu lại chính là người của bọn chúng. Nếu không phải đồng đội cậu tiếp ứng kịp, hẳn là cậu không còn đứng đây nghe tôi càu nhàu từ lâu rồi!"

"Vậy tôi nên làm gì?" Tư Duệ là cảnh sát, xả thân là điều đúng đắn vì vậy nên một loạt câu chuyện từ quá khứ của cô có là do Bân Bân nói ra trong tức giận thì cô vẫn không cho rằng ngày đó cô hành động như vậy là sai.

Cô không phục Bân Bân.

"Tôi đỡ đạn cho Lý Vệ Kiện dù anh ta sắp chết? Sao tôi có thể buông bỏ hy vọng cứu anh ta mà bỏ đi trong hoàn cảnh đó chứ? Chẳng cần phải là một cảnh sát, lương tâm tôi cũng không thể chấp nhận buông bỏ một mạng người! Kể cả là con tin đó, có là giả thì tôi vẫn phải đi cứu, đó chính là tính cách của tôi. Vì tôi có tính cách như vậy nên mới lựa chọn làm cảnh sát!"

"NHƯNG ĐÓ LÀ VIỆC CỦA ĐỘI THAM NHŨNG, CẬU ĐÃ SANG ĐỘI MA TUÝ RỒI KIA MÀ!!!!"

Bân Bân đã không thể giữ bình tĩnh được nữa, anh tóm lấy cổ áo Tư Duệ, lớn tiếng.

Bân Bân coi Tư Duệ và Quốc Thành là gia đình, là hai người thân duy nhất còn lại của mình. Ngày đó chỉ vì một việc không phải của đội cô mà cô suýt mất mạng, Bân Bân cho rằng việc hiện tại chẳng khác biệt. Họ chỉ có thể làm những việc trong khả năng để giúp đỡ những kỹ nữ kia, việc lấy thông tin hẳn phải là do những kỹ nữ đó đảm đương, xét về tình về lý thì rất phù hợp. Và Tư Duệ không nên dính dáng đến người có quyền lực để gây sự trực tiếp như vậy, sẽ lại giống thảm kịch ba năm trước.

Ba kỹ nữ này lại không giống ba vị tiểu thư, họ là người hoàn toàn lạ lẫm. Bân Bân quả quyết liều mạng vô lý vì họ là sai lầm.

"Nếu không phải việc của mình, mà người khác có thể làm tốt hơn, thì đừng có liều mạng! CẬU LÀ ĐỒ NGU HAY SAO?"

"VẬY CẬU CHO RẰNG ĐỂ NGƯỜI VÔ TỘI VÀO CHỖ CHẾT THÌ LÀ THÔNG MINH???" Tư Duệ tức giận, trừng mắt nhìn Bân Bân, cũng đáp trả anh ta bằng cái nắm cổ áo.

"Vô tội??? Đó là việc của họ, tôi đã nói rồi. Họ muốn thoát ra khỏi sự tình này mà không muốn đánh đổi sao??? Cậu cứ nói ra đi, họ chắc chắn sẽ làm. CHẮC CHẮN ĐẤY!!!"

"VÌ HỌ CHẮC CHẮN SẼ LÀM NÊN TÔI MỚI CÀNG KHÔNG THỂ NÓI!!! TÔI SẼ TỰ ĐI TÌM THÔNG TIN!!!"

Bân Bân tức đến run người, anh ta xác định, nếu nói miệng không thể thông não đối phương thì sẽ dùng nắm đấm.

Bân Bân căng tay, lập tức giáng một đấm vào mặt Tư Duệ.

BỐP!

"ĐỒ NGU NÀY!!!! Cậu không biết cái gì là không thể sao? Dây dưa với chính quyền một lần nữa, cậu không biết sợ là gì à?"

Tư Duệ nhận cú đấm của Bân Bân thì lảo đảo. Cô phi một tiếng, sau đó cũng lao vào, căng tay, giáng một cú đấm vào mặt Bân Bân.

BỐP!

"THẰNG HÈN NÀY!!!!! Chỉ vì sợ chết mà đẩy ba người phụ nữ chân yếu tay mềm vào nguy hiểm sao?"

BỐP!

"Đó là việc của họ, HỌ NÊN LÀM MỚI PHẢI!!!!"

BỐP!

"TÔI LÀ CẢNH SÁT!!! Không thể để người dân-...."

BỐP

"Cậu không còn, KHÔNG CÒN!!!!! Người dân cũng không phải người dân của cậu nữa!!! ĐỒ CỨNG ĐẦU!!!!"

BỐP BỐP BỐP!!!



"Hai cậu thôi đi, bỏ nhau ra. Không đánh nữa, đủ rồi!" Quốc Thành xen vào giữa can ngăn.

"Bỏ ra, tôi phải đánh cho tên này hết hèn lại!!!!"

"Bỏ tôi ra, tôi phải đánh cho đứa này bớt ngu lại!!!!

RẦM!!!!!!!!!!!!!!

Tiếng cửa lớn làm Tam-tài-đại-phú giật thót tim.

"Các ngươi đánh nhau đủ chưa???"

Tuyết Y nhăn mày bước vào, lên tiếng thay hai nữ nhân còn lại cạnh mình vì về cơ bản gương mặt hai nàng hệt như ác quỷ, giận đến mức không còn chút cảm xúc gì ở gương mặt, đến nói cũng không buồn nói.

Tư Duệ và Bân Bân kinh hãi khi nhìn thấy Uyển Dư và Minh Viễn đang nhìn mình bằng con mắt nén giận thì cũng từ từ buông bỏ cổ áo nhau ra.

"B-Ba người... đến lúc nào vậy?" Quốc Thành dù chắc chắn bản thân không nằm trong nguyên nhân gây ra sự tức giận từ Quận chúa và Dương tiểu thư nhưng cũng không tránh khỏi sợ hãi.

Đôi mắt của Uyển Dư và Minh Viễn lúc này thực sự có thể giết người.

"Từ lúc các ngươi nói "phải đi tìm nguyên nhân!""Tuyết Y đại diện lên tiếng, trong đầu là đang thầm cảm ơn tính cách hiền lành của Quốc Thành nên không rơi vào cuộc ẩu đả này.

Thế là từ đầu rồi mà... Tam-tài-đại-phú tái mét mặt mũi.

Họ đã nói ra quá nhiều điều không có ở thế giới này, là vậy nên đang thầm chửi rủa bản thân không biết giữ mồm, thứ gì cũng oang oang đem ra.

"Chuyện này-...." Tư Duệ đối diện ánh mắt như ngọn lửa âm ỉ của Uyển Dư, được một giây thì chuyển ánh nhìn.

Cô sợ muốn đổ mồ hôi: "Ta có thể giải th-..."

Xoạt

Uyển Dư từ bao giờ đã tiến tới trước Tư Duệ, thẳng tay phanh tà áo của cô ra trước con mắt kinh hãi của tất cả mọi người. Sau đó Bân Bân và Quốc Thành không hẹn, lập tức quay mặt đi chỗ khác.

"Lâm Bân Bân, bốn nơi bị thương của Tư Duệ nằm ở đâu?"

Lời này như băng, sắc nhọn lạnh lẽo đâm xuyên qua đầu óc Bân Bân. Anh ta run run, bắt đầu miêu tả: "Trên ngực trái, sườn, bả vai phải, đùi... thưa... Quận chúa!"

Uyển Dư đưa mắt và đầu ngón tay về tất cả những vị trí Bân Bân miêu tả. Bốn vết sẹo thực sự rõ ràng trước mắt nàng. Và nó quả thực không phải vết thương do đao thương hay tên, nó hoàn toàn khác.

Là một thứ nhỏ, nhưng sát thương rất cao.

Uyển Dư tạm gác lại chuyện khó hiểu, vốn dĩ câu chuyện ba người này tranh luận nãy giờ đã vô cùng khó hiểu. Cái nàng quan tâm chính là vết thương trên ngực trái của Tư Duệ. Vết thương này rất gần trái tim, là vết thương nguy hiểm nhất.

Uyển Dư công minh, ý chí và lẽ sống của Tư Duệ không sai, nhưng Bân Bân lại đúng hơn.

Người nàng yêu quá liều mạng, và Uyển Dư thì không thể chấp nhận việc đó.

"Ngươi nghĩ tất cả những quan lại tại Hoa Thanh đều có thể dung túng ngươi như ta sao? Đắc tội vẫn giữ được mạng, là ngươi nghĩ thế đúng không?" Uyển Dư đôi mắt thâm sâu giáo huấn, ngữ khí bình tĩnh đến mức làm người ta cảm giác không rét cũng phải run.

"K-Không...!" Tư Duệ lắp bắp.



"Mạng của ngươi chỉ có một. Nếu ngươi cứ chấp mê bất ngộ mãi với suy nghĩ có thể đánh đổi mạng sống vì bất cứ ai thì ta cho rằng ngươi chẳng yêu ta chút nào. Nếu ngươi yêu ta, hẳn ngươi sẽ phải biết suy nghĩ, và coi trọng mạng sống của mình, chứ không phải liều mạng!"

"Không đúng!" Tư Duệ bặm môi, khốn khổ nói tiếp: "Ta rất yêu nàng!"

"Vậy thì đừng xem nhẹ mạng sống của bản thân, xem nhẹ an toàn của chính ngươi!!!" Uyển Dư hơi gằn giọng, đôi mắt nàng thực sự đã trở nên yếu ớt sau câu nói đó.

Nước mắt lưng tròng, Uyển Dư cố nhịn lại, giữ bình tĩnh trước người nàng yêu: "Nếu ngươi có mệnh hệ gì, ngươi bảo ta nên sống sao đây, Lâm Tư Duệ?"

Một câu như vậy, không khí trùng xuống hoàn toàn.

"Ta... xin lỗi..."

Uyển Dư nâng tay, đánh nhiều lần vào ngực Tư Duệ. Nàng giận, rất giận, nhưng nàng cũng chẳng thể đổ hết lỗi lầm do cô. Tính cách cô nhân hậu, đó là điểm rất đáng khen, là vậy... nên nàng chỉ biết ấm ức.

Rồi nàng cũng đổ gương mặt vào ngực cô, nước mắt ấm của Uyển Dư thấm qua từng lớp vải, Tư Duệ thật sự cảm nhận được.

Tư Duệ nâng tay, ôm lấy Uyển Dư, ngàn vạn lần hận bản thân vì đã để người phụ nữ cô yêu lo lắng đến phát khóc.

"Xin lỗi, thực sự... xin lỗi nàng...!"

Minh Viễn thu tầm mắt nhìn diễn biến chỗ Uyển Dư và Tư Duệ về phía Bân Bân. Trên mặt nam nhân này xuất hiện vết bầm và máu ở khoé miệng. Muốn giận anh, nhưng cũng không thể giận quá lâu. Nàng nâng tay, lau đi vết máu ở khoé môi người đối diện, rồi gật đầu: Ngươi đã nói đúng, Lâm Tư Duệ bị ngươi đánh cũng là đúng. Nên... làm tốt lắm Bân Bân!

Bân Bân run run khoé môi, anh cố nhịn nhưng giọt nước mắt cứ vậy mà lăn xuống. Anh thực sự rất lo cho Tư Duệ, tất cả mọi người đều biết. Anh đã sợ hãi với việc Tư Duệ lại định liều mạng can dự vào mấy kẻ quyền lực biết bao, anh sợ mất đi cô, mất đi người thân của chính mình.

Nỗi đau mất người thân, Bân Bân ngàn vạn lần không muốn trải qua nữa.

Anh yếu đuối, cứ vậy mà như đứa nhỏ, nhịn từng cơn nấc nghẹn ôm lấy Minh Viễn.

Minh Viễn mỉm cười, xoa xoa sống lưng Bân Bân, ôn nhu và nhẹ nhàng.

Quốc Thành nhìn cảnh này thì ngơ ngác, vốn định nổi cơn ghen tị thì một bàn tay ấm đã nắm lấy bàn tay cậu. Quốc Thành run run nhìn sang thì bắt gặp nụ cười của Tuyết Y hướng mình.

Cả người cậu mềm nhũn, vì quá vui sướng.

Không khí như vậy cũng được Quốc Thành nhìn nhận là rất đáng để Bân Bân và Tư Duệ ẩu đã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK