Quốc Thành quyết tâm phải theo thầy học đạo, cậu cũng muốn có thể thành thân với Công chúa. Cậu thực sự rất thích nàng ấy.
Tư Duệ thấy một màn Quốc Thành kính phục mình thì vừa kiêu hãnh lại vừa... không biết phải làm sao. Rõ ràng cậu ta là muốn cô cầm tay chỉ việc, hướng dẫn tận tình đến khi có kết quả. Nhưng quả thực Tư Duệ không biết gì hết. Cô không rõ vì sao Uyển Dư cũng yêu mình, cũng chưa bao giờ mở miệng hỏi nàng lý do. Nếu không rõ ngọn ngành, cũng không thể biết ưu điểm của bản thân, càng không hiểu nữ nhân cổ đại sẽ chú trọng điều gì ở đối phương, sao có thể giúp Quốc Thành.
Chưa kể, khẩu vị mỗi người lại mỗi khác...
Nhưng không khí này quá tốt, Tư Duệ cảm thấy được sùng bái như vậy vô cùng đáng tự hào, là vậy nên càng phổng mũi. Tay cô chống hông, ưỡn ngực kiêu hãnh như con khổng tước, hướng Quốc Thành, bắt đầu "chém gió": "Ha...ha...ha... Đứng lên đi đồ đệ của ta, nếu cậu đã quyết tâm như vậy, tôi sao có thể không giúp! Ha...ha...ha..." Tư Duệ cố rặn ra cười.
Quốc Thành nghe đến đây tươi tỉnh lắm, tức khắc đứng lên, bóp vai đấm lưng cho cô, sủng nịnh: "Duệ, trăm ngàn lần cảm ơn cậu. Vậy sao Quận chúa cũng yêu cậu vậy, chỉ tôi với!"
Tôi cũng đâu có biết?
"Ha...Ha.... Giờ hãy so sánh chuyện của chúng ta xem có gì khác nhau đã!"
"Hảo, ý kiến hay!" Quốc Thành vỗ tay một tiếng bẹt sau đó nhanh chóng ngồi ghế đối diện Tư Duệ, vô cùng chăm chú.
"Xì, tán tỉnh một cô gái mà cũng phải học? Cậu đúng là sự sỉ nhục của cánh đàn ông hiện đại đó!" Bân Bân ngồi một bên quan sát nãy giờ, bĩu môi dè bỉu.
Trong mắt Quốc Thành, mẫu đàn ông điển hình hoàn hảo của Trung Quốc là Lâm Bân Bân. Học thức uyên thâm, thông minh tài trí, giàu có thành đạt, tự lập tự chủ, có gương mặt nam tính, thân hình to lớn săn chắc... Quốc Thành nếu có người nào để đáng noi theo học tập hay ngưỡng mộ lại chính là Lâm Bân Bân. Đấy là thời gian trước khi bị trôi tới khoảng không gian này.
Giờ thần tượng của cậu duy nhất chỉ có một – Lâm Tư Duệ. Nếu là nam sẽ không bàn nhiều, đằng này Tư Duệ là một phụ nữ còn có thể trong mối quan hệ yêu đương với một Quận chúa thì Quốc Thành ngàn lần ngưỡng mộ. Bân Bân giờ trong mắt cậu thực sự quá thảm hại, cái gì cũng tốt nhưng Dương tiểu thư vẫn không ưng – chuyện này là hết sức thê thảm.
"Tôi nghĩ cậu cũng nên nhập môn với tôi, chứ cậu thực sự không có tiền đồ đâu. Đừng cố gồng lên nữa!" Quốc Thành thẳng thắn vạch trần.
Bân Bân nghe hết câu này thì ngơ người, trong đầu anh hình dung ra gương mặt lạnh của Minh Viễn, quả thực là chỉ muốn khóc mấy ngày mấy đêm. Sao nàng cứ lạnh lùng với ta vậy chứ!? Sao nàng có thể kiệm lời như vậy? Sao nàng lại cứ để ta nói một mình??? Hàng vạn câu hỏi vì sao trong đầu Bân Bân.
"Sư phụ Lâm, xin nhận từ đệ tử thứ hai của người một lạy!" Bân Bân đổ rạp người xuống, cũng bái sư, quyết tâm học hành đàng hoàng.
Quốc Thành miễn bàn, mà Bân Bân thông minh như vậy cũng có ngày bất lực hoàn toàn trước một sự việc mà bái cô làm thầy thì Tư Duệ hả hê lắm. Cô cười đến ngoác miệng, phất phất tay: "Đứng lên đi, chà, nhìn các cậu như vậy, tôi là bạn thân sao có thể khoanh tay đứng nhìn, phải không đây?"
"Phải, rất phải!" Bân Bân và Quốc Thành hoàn toàn đồng ý.
"Chúng ta sẽ phân tích từng người trước. Công chúa có tính cách, theo tôi đánh giá, năng động. Năng lượng cô ấy tạo ra rất tươi trẻ, có phần trẻ con. Đại khái cô ấy hướng ngoại!" Tư Duệ bắt đầu nghiêm túc.
"Cậu nói đúng, cô ấy chính là mặt trời, nụ cười cô ấy là vầng dương, đôi mắt cô ấy thậm chí cũng biết cười n-....."
"Thôi thôi thôi! Đang phân tích, không phải chỗ khoe khoang!" Tư Duệ ngắt ngang, nhăn mày nói tiếp: "Cậu là kẻ vui buồn đều thể hiện ra ngoài rõ nhất, chẳng lẽ mấy hôm nay Công chúa không tò mò về vẻ ủ dột của cậu à?"
"Tất nhiên là có!" Quốc Thành thản nhiên, "Tôi trả lời là tôi có khả năng sẽ phải trở về quê hương, từ sau câu đó cô ấy cũng không gặp tôi nữa, tôi tới phủ Công chúa đều bị tỳ nữ cô ấy đuổi thẳng. Buồn càng thêm buồn, hai ngày nay không được gặp, tôi muốn phát điên lên rồi!" Quốc Thành nghĩ lại, bầu không khí xung quanh cậu lập tức đen kịt.
A, thảm thật... Tư Duệ mang ánh mắt thông cảm sâu sắc.
"Này, theo tôi Công chúa cũng có hảo cảm với cậu đấy!" Tư Duệ dẫu sao cũng là con gái, hơn nữa đặt thái độ của Công chúa cạnh Uyển Dư, cô có thể nhìn ra vài điểm chung.
Quốc Thành nghe một lời này như được bơm thêm sức sống, đôi mắt mở to, long lanh hướng Tư Duệ: "T-Thật sao? Sao cậu biết!"
"Không cần phải là phụ nữ, con người nói chung, nếu không quan tâm, sẽ không giận một người quá dễ dàng đâu. Cậu với Công chúa về chuyện này không thể nào là thâm thù đại hận, ân oán giang hồ được rồi. Đột nhiên cậu muốn rời khỏi Hoa Thanh, nếu Công chúa không có hảo cảm với cậu, cô ấy vì chuyện này để không gặp cậu, không phải là giận cậu hay sao?" Tư Duệ nói mấy câu tuy có lủng củng nhưng lại khá hợp lý, kéo theo đó là sự trầm trồ của hai kẻ còn lại.
"Sư phụ, người quả nhạy bén!" Bân Bân nâng ngón cái lên, thán phục.
"Cậu đỉnh thật đấy!" Quốc Thành há miệng, "Nhưng khoan, vậy là Công chúa vì có hảo cảm với tôi nên mới giận mà không gặp tôi?"
"Có thể là vậy, nên giờ phải tìm hiểu nguyên nhân cô ấy không gặp cậu. Nếu cô ấy tức giận lên khi được hỏi tới, thì chúc mừng, cậu sắp có bạn gái là Công chúa!" Tay phải Tư Duệ chộp lấy tay trái, nâng lên mang ý hoan hỷ chúc phúc.
"T-Thật sao? Đa tạ Lâm sư phụ!" Quốc Thành hành lễ, sau đó liền chạy ra phía sau Tư Duệ, lại đấm bóp nhiệt tình sủng nịnh.
"Tiếp theo, lão Bân!" Tư Duệ vào vai thần thánh, nghe lời khẩn cầu của chúng sinh, trong lòng dâng tràn cao hứng.
Mà khoan, Dương tiểu thư sao?...
Không ổn, người này có gì để phân tích chứ? Băng sơn nữ nhân thì sao mà phân tích???
Thêm gã này mấy lần gây đại hoạ, mình mà là Dương tiểu thư chắc mình lấy mạng cậu ta lâu rồi!!!
"K-Khoan, đối với Dương tiểu thư tô-...."
Tư Duệ là muốn đầu hàng với nữ nhân này, nhưng Bân Bân đã mau miệng hơn, anh thậm chí còn khẩn thiết, nhìn ra sao cũng rất đau khổ: "Tôi cũng rất buồn mấy ngày nay mà nàng thậm chí không thèm hỏi tới. Thực ra tôi cũng không để ý, là mấy cậu kể chuyện nên nhớ ra. Nàng quả thực còn không hỏi thì sao có thể giận, không giận thì không bận tâm, không bận tâm là không có hảo cảm với tôi sao?"
Đây mới là kẻ thực sự đáng thương... Tư Duệ và Quốc Thành đồng thời có suy nghĩ này.
Quả thực Minh Viễn là kiểu người Tư Duệ không muốn giao lưu. Cô không ghét, cũng không thích, chỉ là cảm giác nếu nói chuyện với những người trầm tính tuyệt đối như nàng ta sẽ rất dễ muốn cắn lưỡi mà chết. Tư Duệ lại là kiểu hướng ngoại, cô không muốn màu sắc ảm đạm bao trùm xung quanh mình. Cô quả quyết mình không hợp với Minh Viễn, nếu muốn đưa ra một kết luận với nàng ta, tức là kết luận rằng: "không có gì!". Minh Viễn không thể hiện bất kể cái gì ra bên ngoài, sao có thể phán đoán hay đánh giá!?
Minh Viễn với Uyển Dư lại không hề giống nhau. Minh Viễn là hướng nội hoàn toàn, thực sự lạnh lùng, ít nói ít cười. Còn Uyển Dư lại là kiểu người cẩn trọng, trong đầu luôn có suy tính. Nàng không thích ồn ào vì nó khiến nàng không thể tập trung, nàng không ghét việc giao du, không giống như Minh Viễn, Minh Viễn khép kín với tất cả, chỉ mở lòng với một số người.
Tư Duệ cũng không thể biết cái mở lòng của Minh Viễn là như thế nào, do đó không thể đoán ra hành động đối với Bân Bân có phải đang mở lòng hay không.
Trước việc này, cô tức khắc quỳ xuống trả lại Bân Bân cái lạy bái sư ban nãy: "Tôi không thể nhận cậu làm đồ đệ, rất xin lỗi!"
"C-Cậu đúng là đồ khốn mà!" Bân Bân nghiến răng nghiến lợi, đau khổ nói tiếp: "Dương tiểu thư chắc chẳng thích tôi nổi, nói gì đến gả cho tôi. Tôi dù sao cũng gây cho cô ấy quá nhiều ấn tượng xấu!"
Vẫn biết vậy sao...? Tư Duệ và Quốc Thành ngán ngẩm nghĩ tới những-ấn-tượng-xấu mà Bân Bân nói tới, khẳng định với bản thân lần nữa: Nếu tôi là Dương tiểu thư thì cậu mất mười cái mạng với tôi rồi!
"Nhưng các cậu đã lựa chọn ở đây, thì tôi về để làm gì chứ!? Vậy nên tôi cũng sẽ ở lại đây với hai cậu, nhìn hai cậu hạnh phúc, còn tôi sẽ sống một mình cả đời... hu...hu...hu... Dương tiểu thư... tại sao chứ???"
Tư Duệ mệt mỏi vuốt mặt, sau đó ngán ngẩm, bất đắc dĩ dang tay mà ôm lấy Bân Bân.
Quốc Thành cũng dang tay, ôm lấy hai người bạn thân của mình.
Tên to xác này, cười đã xấu, khóc càng xấu hơn! Cậu ta không biểu cảm gương mặt vốn rất khá mà...
Nhan sắc này đắp vào lão Bân quá phí phạm, không hề phù hợp với người hướng ngoại...
Người hướng ngoại lại thích người hướng nội...
Khó quá lão Bân, rất là khó!!!
"Uyển Uyển tỷ, tỷ nói thật sao? Lâm thị vệ vì người nên không rời khỏi Hoa Thanh nữa?" Tuyết Y tròn mắt, trong đầu nhớ đến Quốc Thành mấy ngày trước, cho rằng bản thân quá nóng giận mà không thèm nghe cậu ta giải thích nửa câu. Nếu bớt giận thì có phải ta cũng sẽ được nghe hắn thổ lộ không? Nghĩ đến đây thì Tuyết Y mặt phiếm hồng, nhưng rất nhanh lắc lắc đầu, phủ nhận hết thảy: Tên Lâm Quốc Thành chết tiệt, ta không thèm!
Nhưng ta cũng nên cho hắn cơ hội....
"Đúng vậy, nàng là Quận mã gia của Hoa Thanh, không thể rời khỏi!" Uyển Dư mỉm cười thích thú.
"Quận mã? Hai người hứa hôn rồi sao???" Tuyết Y kinh ngạc.
"Ừm, có được phu quân như ý, đương nhiên phải cột lấy!" Uyển Dư nhún vai, sau đó nhìn sang phía Minh Viễn, định nói gì đó nhưng lại bắt gặp cái chớp chớp mắt ngạc nhiên của nàng ta khiến không nhịn được mà cười rộ lên: "Sao đây Dương tiểu thư?"
"À..." Minh Viễn khôi phục vẻ lạnh lùng, nàng bị sự mạnh bạo của Uyển Dư làm cho ngạc nhiên một chút, nói: "Ta chỉ nghĩ ngươi quá vội vàng!"
"Không vội, ta cho rằng tiến triển như vậy vẫn còn quá chậm!"
Uyển Dư nói một lời ý nhị này khiến cho Minh Viễn sau cùng cũng phải cười mà buông câu đùa hùa theo: "Ngươi có kinh nghiệm với nữ chưa?"
"Không ngờ băng sơn mỹ nhân cũng có nhã hứng nói loại chuyện này!" Uyển Dư ý cười càng thêm sâu sắc: "Không gì tự nhiên biết, ta vẫn là phải trau dồi mới thành thục được. Nhưng cũng có đọc qua vài thứ thú vị, vẫn chờ ngày được thể hiện!"
"Nga, Uyển Uyển tỷ, Lâm thị vệ sẽ để cho tỷ áp sao?" Tuyết Y cũng không thể đứng ngoài cuộc vui này.
Uyển Dư phì cười, khoát tay kiêu ngạo: "Lần đầu tiên sẽ là ta áp!" Uyển Dư không cho rằng mình sẽ nằm trên, nhưng cảm thấy sẽ mất mặt với các tỷ muội nếu lần đầu lại nằm dưới.
"Phải không đây!?" Minh Viễn nhướn mày.
"Hảo đảm bảo!" Uyển Dư gật đầu.
"Hay chúng ta cá cược!?" Tuyết Y hào hứng.
"Ý kiến hay!" Minh Viễn thuận theo, hướng Uyển Dư nói tiếp: "Nếu ngươi bị áp trong lần đầu, ta sẽ lấy bàn cờ ngọc, báu vật của ngươi!"
"Ta sẽ lấy bức hoạ Thiên Địa!" - Tuyết Y.
"Vậy nếu thắng thì ta được gì đây?" Uyển Dư cảm thấy lần cá cược này thiệt thòi vô cùng lớn, không thấy lợi lộc gì.
"Không phải là giữ được thể diện hay sao?" Minh Viễn châm chọc.
Uyển Dư giật giật khoé miệng, dù sao ta cũng sẽ không thua, sao phải sợ đây?. "Hảo, vậy đi!"
"Hảo!"