Không có tiền, lại còn sống không lương... như vậy chính là bóc lột. Bao lần ba người muốn bỏ trốn khỏi Hoa Thanh quốc nhưng lại đồng loạt bỏ ý định này, cũng vì cả ba người họ... đều có thứ gợn trong lòng, mà cái gợn này chính là sự tồn tại của ba vị tiểu thư.
Mình bỏ đi như vậy cô ấy có buồn không? – Quốc Thành.
Cô ấy ít nói, vẫn nên có mình bầu bạn! – Bân Bân.
... Lắm lúc mình thực sự chỉ muốn ở gần cô ấy... - Tư Duệ.
Lửa gần rơm chính là như vậy...
Ý niệm trở về thực tại, thực sự đã bị gác sang một bên... dù sao với hoàn cảnh như bây giờ vẫn là không thể, chứ chưa xét đến vấn đề muốn hay không muốn.
*-*-*-*-*
Hôm nay đồng thời cả ba nữ chủ tử đều không ở phủ, cũng chẳng nói chẳng rằng, cứ vậy mà biến mất nên Tam-tài-đại-phú hết sức sốt ruột. Bân Bân cùng Quốc Thành không phải vệ sĩ, không thể kè kè sát cạnh như Tư Duệ đối với Quận chúa, nhưng đến Tư Duệ cũng gặp cảnh tương tự thì hết sức đáng ngạc nhiên.
Chỉ là trùng hợp, ba người vốn quen ríu rít bên cạnh ba nàng họ, nay không thấy ba nàng thì buồn chán, đâm ra muốn xuống phố đi dạo một chút. Đương nhiên họ là đồng lòng trốn đi, sao có chuyện muốn ra là ra, muốn vào là vào, phủ nào cũng có quy định, không thể phá vỡ.
Vậy mà lại gặp nhau, quả đúng là ý trời đã định: họ phải trở thành hảo chí cốt.
"Dương tiểu thư không ở phủ, nghe nói sáng sớm đã rời khỏi!" Vậy mà không mang theo mình đi – Bân Bân thở dài.
"Công chúa cũng vậy..." – Quốc Thành ủ rũ.
"Này, Quận chúa cũng thế! Tôi là thị vệ còn không được theo!" – Tư Duệ nhăn nhó: "Ba nàng ấy "đánh lẻ" mà không có chúng ta sao?"
"Cái gì?" Quốc Thành dường như cũng quên mất mình chỉ là tiểu thần, thậm chí còn nghĩ ba người họ đã thành bằng hữu tốt với ba người các nàng, nói tiếp: "Sao có thể chứ? Chúng ta cũng khá thân thiết, không thể có chuyện đi chơi riêng mà không có chúng ta được!" Thiếu chúng ta sao mà vui?
"Các cậu..." Bân Bân bất lực, nhắc hai người bạn thân biết vị trí của mình là gì: "Chúng ta chỉ là tôi tớ, đang làm không công để trả nợ, đừng nghĩ bản thân quá quan trọng với các nàng!" Nói là vậy nhưng Bân Bân cũng rất khó chịu về hoàn cảnh này.
Không khí trùng xuống dưới mức âm.
"Thôi đến Duệ còn không được theo thì hai chúng ta miễn thắc mắc!" Quốc Thành nói lời này như trấn an cả ba người bọn họ.
Tịch mịch.
"Này, tôi nghĩ tôi nên thành thật tâm sự với các cậu chuyện này. Tôi rất thích Công chúa, nếu nàng cũng thích tôi, mà gả cho tôi, tôi sẽ không trở về hiện đại đâu!" Quốc Thành nâng lên đặt xuống rất nhiều, hôm nay lại quyết định nói ra. Dù cậu cũng không biết sau này ra sao, nhưng hiện tại đúng là cậu đang nghĩ như vậy.
"Dương tiểu thư nếu đồng ý thành thân với tôi, tôi đương nhiên cũng sẽ ở lại!" Bân Bân xoa ót sau gáy, ngại ngùng bộc bạch: "Chúng ta không có người thân thích, người thân duy nhất của tôi chính là các cậu, ngoài các cậu ra thế giới hiện đại tôi chỉ có sự nghiệp. Các cậu cũng không khác tôi. Dương tiểu thư là người con gái mang đến thứ tình cảm gia đình mà tôi luôn ước ao, tôi rất thích cô ấy. Những ngày Duệ ốm, ba người các nàng ngày nào cũng ghé, cùng nấu cơm cùng dọn dẹp cùng sắc thuốc, cùng nói chuyện hết sức vui vẻ, cảm xúc đó rất tuyệt vời. Mà tôi sợ cô ấy không thích mình, cũng không muốn gả cho tôi, giả sử nếu chúng ta có cơ hội trở về... đánh đổi như vậy tôi không thể chắc chắn!"
"Tôi cũng thích Quận chúa! Nhưng vấn đề của tôi còn bế tắc hơn các cậu. Tôi là nữ, cô ấy vĩnh viễn không thích tôi!" Tư Duệ nói lời này chính là cố gắng nuốt lại nỗi buồn. Cô thở dài: "Nên nếu có cơ hội quay về, tôi sẽ chọn trở về!"
"Nhưng nếu Quận chúa biết cậu là nữ mà vẫn thích cậu và muốn gả cho cậu thì sao?" Quốc Thành tò mò.
"Làm gì có chuyện đó!" Tư Duệ tuy nói vậy, nhưng ánh mắt lại hiện lên chút hy vọng nhỏ nhoi. "Nếu vậy... tôi sẽ chọn ở lại!"
Bầu không khí lại hình thành ảm đạm. Tam-tài-đại-phú cho rằng không thể có chuyện ba vị tiểu thư đồng ý gả cho họ. Buồn chán chồng lên buồn chán, không khí thực sự tệ hại.
"Mà nhắc đến ba vị tiểu thư, tôi dường như vì chuyện này làm cho hoa mắt, nhìn thanh y nam nhân kia lại nghĩ đến Dương tiểu thư..." Bân Bân tay tựa cằm, đôi mắt buồn chán hướng về phía ba nam nhân đang đứng cạnh một xe ngựa lớn.
"Tôi cũng loá mắt, nhìn ra sao một thân bạch y kia cũng giống Công chúa..." Quốc Thành nằm dài ra bàn.
"N-Này... không nhầm đâu, họ quả thực là ba vị tiểu thư đó!" Tư Duệ dừng đôi mắt phi thường kinh ngạc lên hồng y nam tử cách đó không xa, khẳng định 100% không thể sai được: Đó là Quận chúa!!!
Tam-tài-đại-phú nấp sau một gian hàng chứa bột mì, quan sát kĩ hơn thì ba vị tiểu thư nhà họ đang đứng cạnh ba gã du côn to béo bặm trợn, dường như là chuẩn bị rời đi cùng với xe ngựa rất lớn đằng kia.
"N-Này, giống bị bắt cóc, nhìn mặt mấy gã đó xem!?" Quốc Thành lắp bắp.
"Đội trưởng Lâm, kỹ năng cảnh sát trong hoàn cảnh này dùng là thích hợp đó!" Bân Bân huých tay Tư Duệ gấp gáp.
"Bị điên sao? Quận chúa mà để bị bắt cóc? Các cậu quên mất chính cô ấy đưa chúng ta vào cảnh nợ nần à?" Tư Duệ nhăn nhó mặt mũi, vị trí này không nghe được tiếng nói chuyện khiến cô rất khó chịu.
"Không phải bị bắt cóc!? Họ bị đưa lên xe rồi kìa!" Quốc Thành cầm vạt áo Tư Duệ, lắc lắc: "Chúng ta mau ra cứu họ!"
Chúng ta cái đít gì? Rõ ràng cậu chỉ muốn mình tôi ra! Tư Duệ lừ mắt nhìn Quốc Thành.
"Tôi tuyệt đối tin tưởng Quận chúa không thể bị bắt cóc dễ như thế!" Toàn mấy con tê giác thế kia mà lao ra, tức là đem mạng sống của mình vứt đi. "Tôi sẽ bám theo họ! Lão Bân, Thành, hai cậu chạy về phủ tìm cứu viện đi!".
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
"Được!"
Lạ thật, Quận chúa mà cũng có thể bị bắt cóc sao?
"Này... Duệ..."
Mà sao đám người đó lại bắt cóc họ? Dù sao cũng vận nam trang...
"Duệ.... Quay lại một chút đi..."
Thân phận của họ bị lộ!?
"Đội...trưởng....Lâm...!"
Vậy là bị rình mò? Có nội gián? Khó hiểu thật!
"LÂM TƯ DUỆ!!!"
"CÁI ĐÁM CHẾT TIỆT CÁC CẬU VẪN Ở ĐÂY SAO? KÊU ĐI GỌI TIẾP VIỆN CƠ MÀ!!!!!!!!"
Tư Duệ bực bội quát mắng Bân Bân cùng Quốc Thành không chút lưu tình. Đến khi cảm giác vị trí ngồi của mình có gì đó không đúng, bóng râm trên đầu đã phủ một đoạn dài thì mới nhìn sang vẻ mặt kinh hãi của Bân Bân cùng Quốc Thành. Cô nhướn mày quay người, nhìn về phía sau.
"Sao hai cậu... Hơ...." Tư Duệ tái xanh mặt mũi, ba tên bặm trợn to béo khác đang đứng sau họ, trên lưng còn dắt theo đoản đao trừng mắt hung tợn hướng Tam-tài-đại-phú.
"B-Ba...ba vị huynh đài... bọn tôi... đi lạc... lạc..." Quốc Thành muốn chết ngay tại đây vì đau tim, không thể nói được hoàn chỉnh câu chữ.
"C-Chúng tôi... không phải người ở đây...." Bân Bân run rẩy bổ sung.
"Tiếp viện?" Một tên trong số bọn chúng lên tiếng.
Tư Duệ méo xệch mặt, bò lùi về phía sau: "H-Hiểu lầm..."
"Lôi mấy con bọ này theo!" Tên to béo nhất chỉ huy.
"Rõ!"
"K-Khoan... Khoan!!!!"
Tư Duệ nhăn nhó mở mắt. Bãn nãy cả ba người bọn họ bị đánh vào gáy đến bất tỉnh, giờ tỉnh dậy mới biết là đang bị nhốt trong một căn nhà trống cũ kỹ bụi bặm.
"Dậy đi, lão Bân, Thành!"
Tư Duệ khổ sở gọi hai người anh em của mình dậy, bản thân thì đang giãy giụa thoát khỏi cái trói người hiện tại.
"A... sáng rồi sao?" Quốc Thành ngáp ngắn ngáp dài.
"Sáng cái đít! Tưởng đi du lịch sao? Chúng ta cũng bị bắt cóc đó, tỉnh táo lên!" Tư Duệ khẽ cất tiếng trách móc.
"Hơ... ừ nhỉ!?" Bân Bân sực nhớ ra cũng hình thành gấp gáp: "Trói chặt quá!"
Bân Bân cơ thể vạm vỡ nhất trong số ba người, xét về một mặt nào đó cũng có thể coi là khoẻ nhất. Cơ thể có sự tác động của gym chăm chỉ thực tại lại vô dụng trước mấy đoạn dây thừng.
Ba người mỗi người bị trói tại một cái cột, hiện tại như mấy con sâu, oắn éo muốn thoát khỏi đây.
"Duệ, cậu là cảnh sát đó!" Quốc Thành khổ sở lên tiếng.
"Hừ, các cậu nghĩ tôi vô dụng như các cậu sao? Bày đặt nhắc nhở!?" Tư Duệ không đơn giản là giãy giụa vô vọng như hai người kia, cô hơi nghiến răng, ma sát thêm một chút nữa cuối cùng sợ dây thừng cũng đứt ra.
"Oa~~~!" Bân Bân cùng Quốc Thành sùng bái là thấy rõ trong đôi mắt.
Tư Duệ ném viên đá mới cứu mình đi, chạy tới bên Bân Bân và Quốc Thành, lần lượt cởi trói cho từng người.
"Đúng là đội trưởng Lâm danh bất hư truyền!" Quốc Thành cười hì hì nâng ngón cái lên.
"Còn tưởng cậu chê tôi là cảnh sát vô dụng?" Tư Duệ vốn ghim đoạn này vào lòng, mặt cáu kỉnh hướng cậu bạn thân.
"Được rồi! Giờ chúng ta rời khỏi đây đã!" Bân Bân vẫn là người lên tiếng can ngăn.
Ba người lén lút rời khỏi căn nhà hoang này. Quả thực cửa cũng không khoá, lại không có người canh gác nên việc đào tẩu tương đối dễ dàng. Tư Duệ phán đoán có lẽ kẻ bắt ba người họ chủ quan quá mức, nghĩ trói chặt là không thể chạy thoát nên tâm niệm vô cùng ung dung.
Khà khà, Lâm Tư Duệ ta mà chỉ bởi mấy đoạn dây thừng đó mà bị kìm chân? Lũ khốn ngạo mạn! – Tư Duệ tự đắc trong lòng.
Giờ đã là chiều muộn, phán đoán của Bân Bân thì hiện tại khoảng năm giờ chiều, tức là giờ Dậu. Như vậy là họ đã bị bắt cóc khoảng tám tiếng.
"Nơi này cách Hoa Thanh quốc nhiều nhất tám tiếng đi ngựa!" Tư Duệ chốt một câu.
Bân Bân và Quốc Thành không phản đối. Ba người họ tiếp tục di chuyển, đâm xuyên qua cánh đồng lúa, sau cùng cũng nhìn ra một cổng thành bố trí cơ quan phức tạp cách đó không xa.
Trên cùng nơi cổng thành có khắc dòng chữ ngay ngắn: ---Kim Cương quốc---.
Vậy là Tam-tài-đại-phú đang ở Kim Cương quốc.
.........
Kim Cương quốc là một nơi nhỏ bé, nhưng lại cũng là một xứ không ai dám mạo phạm. Nơi này độc lập, cũng ngầm được quy định là chợ đen lớn nhất vùng đất phía Đông bởi các luật mà nơi này đặt ra vô cùng phù hợp.
Kim Cương quốc không phân biệt người tốt kẻ xấu, người giàu kẻ nghèo. Bất kể kẻ xứ khác bước vào đây, ai cũng đều chỉ là khách. Đã vào đến Kim Cương quốc thì không có chuyện đâm chém nhau giải quyết ân oán cá nhân. Một kẻ có là hung thần, bị truy sát gắt gao thì bước vào Kim Cương quốc tự nhiên sẽ như mang theo kim bài miễn tử, không ai dám động vào, nếu muốn đụng, rất dễ, chờ đến khi bước ra khỏi Kim Cương quốc mới có thể giải quyết tiếp. Còn nếu cố chấp phá luật? Cũng không phải không có trường hợp như vậy, và những kẻ ngu ngốc đó hầu như là không toàn thây để trở về nhà.
Vì sao Kim Cương quốc không có xứ nào dám mạo phạm? Kim Cương quốc với những luật lệ như vậy vô tình trở thành ân nhân với rất nhiều tên "đại ma đầu" ác độc. Bọn hắn nhiều kẻ vẫn đang trú ngụ tại Kim Cương quốc, chưa kể phần lớn những kẻ ngoại lai đều là tội phạm ở mỗi quốc trốn về đây. Đám người xấu đó võ công cao cường, chỉ cần một lời của Tướng quân Kim Cương quốc sẽ tự động đoàn kết. Như vậy là điều tệ hại nhất.
Một điều nữa là: không gây sự trong lãnh thổ Kim Cương quốc. Nơi này chào đón cả tội phạm, nhưng nếu cả gan phạm tội tại đây, không một ai toàn thây. Xung quanh đây toàn thú săn mồi, chỉ chờ cơ sở để tìm ra kẻ sai luật rồi nổi lên sự khát máu giết chóc. Một rừng thú đáng sợ như vậy, không thể dây dưa vì Kim Cương quốc có luật: bất kể ai cũng có thể giết chết những kẻ sai luật, còn các luật cụ thể của nơi này thì lại phải ngâm cứu khá tỉ mỉ.
Vừa an toàn, cũng vừa đáng sợ, đây chính là Kim Cương quốc.
Vì đặc điểm như vậy, nơi đây cũng chính là chợ đen lớn nhất vùng phía Đông.
Vây quanh Kim Cương quốc là biển, chỉ có một lối vào duy nhất, và Tam-tài-đại-phú vừa mới đi qua lối này.
"Các vị công tử, ghi danh đã!"
Một tên lính gác cổng giữ chân Tam-tài-đại-phú.
"À... Lâm Tư Duệ!"
"Lâm Bân Bân!"
"Lâm Quốc Thành!"
"Các vị đến từ đâu?" – tên lính gác đó hỏi thêm một câu nữa.
"Hoa Thanh quốc!" Bân Bân đại diện.
"Các vị lần đầu tới Kim Cương quốc!?" – Một tên khác lên tiếng.
"À... ừ!" Vẫn là Bân Bân đáp.
"Vậy các vị công tử ghi nhớ giúp bọn ta: mọi hành động bạo lực hay trộm cướp ở đây đều là không được phép. Nếu các vị phạm phải, không thể trở về đâu!"
Bân Bân và Quốc Thành nhìn bản mặt lạnh như sát thủ của tên lính mới lên tiếng thì nhất thời rùng mình. Chỉ duy nhất Tư Duệ vẫn đứng đó, mắt đối mắt với hắn ta: "Ta biết rồi!"
Tên lính đó hơi ngạc nhiên nhìn Tư Duệ, hắn không nghĩ một tên giống tiểu bạch kiểm như vậy có cái gan đối diện với ánh mắt doạ người của hắn. Sau cùng thì hắn cũng hơi cười, đứng gọn sang một bên cho Tam-tài-đại-phú bước vào trong.
"Nếu không phạm luật, nơi đây sẽ là một xứ rất vui vẻ! Ba vị công tử, mừng các vị tới Kim Cương quốc!"