————-
Nó thức giấc lúc 8h tối. Hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần nó gọi to:
- Akêmi chan! Còn đồ ăn tối không vậy? Mình đói quá! Nó đang cố lấy lại vẻ thường ngày mặc dù trong long..những nỗi buồn man mác vẫn ngự trị.
Akêmi ngạc nhiên, mới chỉ hồi chiều nó còn không thèm nói chuyện vậy mà bây giờ lại…..nhưng akêmi cũng không bận tâm nữa bởi cô hiểu không nên gợi lại chuyện cũ làm gì.
- Còn đủ cho bạn ăn đó, kì nghỉ đông đến nên căn tin cũng đóng cửa tạm thời luôn! May mà mình biết làm..nếu không thì chỉ có nước ……ngủ đônh nhịn đói!
- Hazzzzzz, bụng mình sôi lụch bục từ nãy đến giờ rồi! Rồi nó sa ngay vào bàn, bắt đầu sự nghiệp ăn uống.
- Bạn nhớ đi ngủ sớm nha! Mai chúng ta đi Gumma đó!
- Gumma? Nó hỏi với cái miệng chứa đầy thức ăn.
- Bạn quên rồi à? Phần thưởng dành cho cuộc thi Miko-mai và Kendo ấy!
- Suối nước nóng?!
- Umk!
- Tuyệt quá akêmi, mình đi tắm rồi đi ngủ đây! Nói xong nó chạy ngay vào phòng tắm với tốc đọ tên lửa
Akêmi chỉ biết nhìn theo nó rồi tủm tỉm cười.
————–
9h tối.
Nó ngồi quanh đống quà do mọi người tặng. Cái nào cũng đẹp cả và nó quyết định sẽ diện tất vào ngày mai. Và hộp quà nó chọn trong đêm Giáng sinh là một chiếc vòng tay khá đơn giản, được đính pha lê màu bạc và có ghi chữ P bên trong. Nó rất thích thú với món quà này nên lập tức đeo vào luôn.
Bóc xong tất cả các hộp quà nó đặt mình xuống mền và khẽ chắp tay trước ngực nó thầm thì: Mọi người haỹy hạnh phúc và cổ vũ con nhé!
Nó từ từu chìm vào giấc ngủ.
———-
Sáng hôm sau
Đúng như kế hoách đã lên trước nó diện toàn đồ được tặng. Chiếc váy nhung màu trằng dài đến gần đầu gối cùng với chiếc áo khoác bò màu xanh nước biển có lót lông bên trong, đính thêm cái mũ đằng sau và hai cục bông đăng trước – quà của chị nó. Chân đi đôi bốt cao đến đầu gối màu nâu kèm theo theo những sợi dây thun cách điệu màu đen trông rất xteen. Đầu đội một chiếc mũ len kẻ ngang hồng trắng. Hai thứ này la quà của akêmi.
Hôm nay nó để tóc xoã, chỉ có hai lọn tóc nhỏ bền vành tai được tết cẩn thận cùng với hai chiếc ruy băng lụa màu trắng đính pha lên xanh nước biển tinh tế làm điểm nhấn – người tặng hai rải ruy băng đó cho nó chắc mọi người cũng đã đoán được….là hắn chứ ai. Nó thật sự không hiểu hắn là con trai mà biết tìm mua thứ này ở quầy dành cho nữ giới, với lại hắn đi mau đồ đã là một sự kiện chấn động…toàn cầu hơn nữa lại là đồ cho con gái vậy mà không ai nói gì cả. Nó đâu có biết, món quà này là do tự tay hắn chọn vải, tự tay đính pha lê, nói chung là có một không hai.
Akêmi diện một bộ váy mùa đông màu hồng kèm theo chiếc áo choàng ngắn màu tím. Trông đơn giản nhưng cũng rất thời trang.
Cả hai tung tăng đến đến tập trung ở phòng thầy hiệu trưởng. Cứ ngỡ bọn nó đến sớm, ai dè ở đó có mặt đầy đủ mọi người rồi. Anh Nam, chị Ngọc My, Hanaka, Dai và hắn. Lẽ ra còn có một người nữa ( con trai tướng quân giới pháp sư) nhưng người đó đã về với gia đình nghỉ đông rồi.
- Em đến trễ sao? Nó hỏi Ngọc My
- Không! Chỉ là mọi người đến sớm thôi.
Không ai đả động gì đến chuyện hôm trước, lí do thì ai cũng hiểu. đừng thắc mắc tại sao Hanaka không chọc ngoáy nó, đơn giản Hanaka bây giờ không lộ liễu như ngày xưa nữa.
Nó liếc cả đoàn người. Ai cũng diện đẹp hết. Hanaka mặc chiếc váy đỏ chiết eo để lộ những đường cong nóng bỏng, giày cao gót cũng đỏ, mũ cũng đỏ và tóc..cũng đỏ nốt, nói chung là đỏ toàn tập. Ngọc My mặc quần ngố bằng dạ màu nâu, áo khoác màu đen và đôi bốt cũng màu đen nốt. Các chàng bạch mã hoàng tử của chúng ta cool thế nào không cần tác giả miêu tả nhiều nữa, chỉ ngắn gọn thế bày: Dai cùng anh nó vẫn chung thuỷ với vest lịch lãm. Còn hắn hôm nay hơi khác, không mặc vest như thường ngày nữa mà mặc một chiếc áo len màu đen bó ở hông và ai cổ tay, trên cổ quàng một chiếc khăn màu xám, thêm chiếc quàn hộp hợp cực kì với chiều cao 1m85 khiến hắn lúc này manly và handsome khủng khiếp. Có lẽ mọi người thắc mắc tai sao hắn không mặc vest, bởi vì chiếc áo len và chiếc khăn đó là món quà của…..ai-cũng-biết-là-ai -đấy.
Thầy hiệu trưởng từ trong phòng bước ra. Lấy cho mỗi người địa chỉ và số phòng quán trọ đã đăng kí sẵn rồi nói:
- Chúc các em vui vẻ trong kì nghỉ đông, và nhớ thêm cho thầy…các em tuyệt đối không được sự dụng phép thuật trước mặt người thường. Giờ thì các em có thể xuất phát.
Tất cả cùng gật đầu rồi bước lên chiếc ôtô do nhà trường chuẩn bị,….băng qua kết giới của trường và tiên thẳng đến Gumma.
Cả đoàn đến Gumma thì trời cũng nhá nhem tối. Tất cả đều mệt mỏi, nhất là nó – bị say xe nên nôn thốc nôn tháo, mặt mày xanh lét khiến akêmi cứ phải vỗ lưng nó mãi.
- Đến nhà trọ rồi, mọi người xuống xe đi! Bác tài xế nói oang oang.
Đây là điều nó muốn nghe nhất, mọi mệt mỏi tiêu tan hết, sức lực bùng lên, nó lao thẳng ra ra khỏi chiếc xe ngột ngạt. Cố hít lấy hít để không khí thoáng mắt ngoài trời mà quên luôn cả việc xách hành lý xuống xe.
- Bao nhiêu năm em vẫn cứ có cái tật ấy nhỉ, Mik? Anh nó nói, nửa châm chọc, nửa lo lắng. Một tay khoác túi đồ của anh, một tay xách chiếc vali của nó.
- Thôi đi, sao anh chỉ chọc em không vậy? Em biết anh là cao thủ đi xe rồi! Nó nhăn mặt nhìn anh, đôi môi tru lên như con ní rất dễ thương.
Anh là người nó rất yêu quý và kính trọng, từ nhỏ đến giờ đều bắt trước theo những việc anh làm, cho dù anh có hay chọc ngoáy nó nhưng nó biết đó là sự quan tâm của anh dành cho nó cũng giống như lúc này vậy. Anh nó không hiểu tại sao từ nhỏ đến lớn chưa từng bị say xe, dù đi đường dài hay khúc cua uốn ** anh cũng vẫn rất bình thản trong khi đầu óc của nó đã quay như chong chóng từ lâu, đó là điều nó ghen tị với anh,
Từ từ bước vào nhà trọ, nói là nhà trọ nhưng tầm vóc cũng là khách sạn rồi chỉ là được xây theo phong cách cổ nên gọi thế thôi. Tất cả nhận chìa khoá phòng rồi xách đồ để nghỉ ngơi, riêng nó đã được anh xách hộ rồi, chỉ việc nằm dài lên giường thôi.
Tối nay mọi người đều khá mệt nên chẳng ai có ý định đến suối nước nóng, mỗi người một việc riêng.
———–
Phòng nó
Sau 30′ nằm uể oải trên giường, nó mới mệt mỏi vào phòng tắm rồi ăn bữa tối đã được chuẩn bị sẵn. Xong, nó không làm gì nữa ngoài việc gắn mp3 vào tai và chìm vào giấc ngủ.
————
Phòng akêmi
Cô đã ăn cơm, tắm rửa xong rồi. Nhẹ nhàng lấy quyển nhân kí ra, cô lấy bút viết vào đó những suy nghĩ và việc làm của một ngày. Ngày nào cô cũng viết như vậy, viết để san sẽ những chuyện không thể chia sẻ cùng ai kể cả nó, viết cùng với những giọt nước mắt……
————-
Phòng của Ngọc My – chị nó
Chị nó đang sắp xếp lại đồ đạc của mình, và nghịch nghịch món Nhật Nam tặng vào dịp giáng sinh rồi tự mỉm cười một mình. Tác giả đã nói hai người này là một đôi chủa nhỉ, đừng nghĩ loạn luân nha, không có quan hệ chung huyết thống gì đâu. Nhật Nam và Ngọc My gặp lại nhau cũng rất tình cờ. Khi đó vào lễ hội hoa anh đào hai người đã gặp mặt và nhận ra nhau, cùng quyết tâm tìn hiểu sự việc 11 năm về trước nên đã nảy sinh tình cảm. Nghe đơn gian và cũng không thấy cặp đôi này thân thiết cho lắm nhưng thật ra tình cảm cảm rất sâu đậm, chỉ người tinh ý mới có thể nhận thấy được.
———
Phòng Hanaka
Cô ả đang ngồi trước gương vuốt mái tóc đỏ của mình, có vẻ cô ta đang thấy nhớ mái tóc nâu đen của mình ngày xưa. Nhưng hành động ấy chấm dứt ngay khi nhìn vào chiếc gạt tàn bên góc bàn. Trong chiếc gạt tàn đó là một tấm hình của nó bị cháy xém một nửa. Một nụ cười xuất hiện trên khoé môi.
———-
Phòng hắn
Đã khá muộn nhưng hắn vẫn còn
thức. Có vẻ như việc thức khuya đối với hắn là thường xuyên. Khẽ vuốt bộ lông của thần thú, hắn nói nhẹ nhàng;
- Sao Vương Nhật Nam là một vương tử à ngươi lại không điều tra được vậy?
- Chính thần cũng ngạc nhiên đây, anh ta giấu mình kĩ đến nỗi cả thân phận Vương Tử cũng che được! Thần thú khẽ rung đôi cánh, nhìn thẳng vào hắn trả lời.
hắn gật gù, việc nỳa còn nhiều khúc mắc đây.
———
Phòng Nhật Nam-anh nó
Anh nó ngủ rất ít, điều đó chỉ có vài người thân cận biết. Lau đi lau lại con dao găm sắc bén anh nó khẽ thì thầm:
- Sắp có việc phải dùng đến mày rồi.
————
Phòng Dai
Nghịch đi nghịch lại cái hộp bất ngờ mà nó tặng, Dai không khỏi bật cười rồi lắc đầu:
- Có lẽ tôi thích bạn thật rồi nhưng …..có nên bán bạn đổi tình không đây!
Tình cảm nhiều tay này, đương nhiên một người chuyên nghiệp
như Dai dẽ dàng nhận ra rằng cậu và Shin đã cùng thích một người con gái. Có thể bây giờ Shin chưa nhận ra nhưng một ngày nào đó chắc chắn sẽ biết được tình cảm của mình. Đến lúc đó nếu hai người không chịu buông tay thì cả hai sẽ khó có thể làm bạn.
Sáng sớm, không khí trong lành tinh khiết. Ngaòi trời đâu đâu cũng thấy tuyết trắng tinh khôi. Gió mùa đông thổi từng đợt, lạnh lùng cuốn phăng vài chiếc lá sót lại. Nó dậy từ rất sớm, nhưng lại ra phía ban công ngắm nhìn tuyết trắng. nó chợt nhớ lại ngày xưa, một ngày tuyết rơi thế này, mẹ đã ôm nó thật chặt, cái ôm rất ấm áp. Kỉ niệm đẹp nhưng là một sự thắc mắc rất lớn: ở Việt Nam không có tuyết nhiều như thế, vậy trước đây nó đã ở đâu? Nó thật sự rất muốn hỏi anh cùng chị nhưng khi nhìn vào đôi mắt họ nó lại thấy sợ,…sợ sự thật sẽ khắc nghiệt và phũ phàng. Sống thế này….hạnh phúc hơn.
Nó bước xuống tầng dưới mà không đánh thức mọi người. Không hiểu sao nhà trọ hôm nay đông lạ thường, nó đâu có biết, hôm qua….
- Ối giời ơi, ở đâu nhiều mĩ nam mĩ nữ thế này? Vài vị khách ở nhà trọ ngắm nhìn bọn nó xuống xe
- Trời tui bị ” tiếng sét ái tình đánh trúng rồi” Một girl kêu lên.
- Tao yêu mấy anh hotboy kia quá bọn mày ơi!
Một girl nữa lên tiếng.
- Mấy em kia xinh quá đi! Một tên có bộ mặt “dê già khẽ huých mấy tên bạn.
Sau những lời bàn tán đó, tất cả đều chuyển sang nhà trọ bên bày mặc cho chủ quán trọ kia tức tối kêu ý ới:
- Quý khách …..Quý Khách!
Thế
nên nghiễm nhiên chủ quán bên này có thêm thu nhập. Giờ mới biết đẹp cũng có thể kinh doanh lợi nhuận.
Nó vẫn đứng tần ngần ở cầu thang hồi lâu. Nó không thích đông người người như vậy. Bỗng có tiếng nói vọng xuống:
- Dậy sớm nhỉ, mới 5h sáng! Người nói không ai khác là..hắn
- Dậy sớm chút để hít không khí buổi sáng! Nó mỉm cười, một nụ cười ấm áp.
- Đi dạo không? Hắn hỏi
Nó hơi ngu ngơ một chút rồi cũng gật đầu.
Vừa bước xuống tầng, nó và hắn đã thành tâm điểm của sự chú ý, hàng chục ánh mắt hướng về nó và hắn. Nó cứ thấy lạnh gáy còn hắn có vẻ vẫn bình thản. Có lẽ hắn đã quen với việc này.
Bỗng một girl khá xinh tiến về phía hắn:
- Anh đẹp trai! cho em xin chữ kí nha! Vừa nói cô ta vừa chìa bút và giấy cho hắn.
Nó khẽ lắc đầu, mới gặp mà đã tỏ thái độ như vậy rồi.
-”……..” Hắn im lặng, hướng cái nhìn khinh bỉ về phía cô gái.
Nhận ra vẻ mặt khó chịu của hắn, cô ta đôi chủ đề:
- Anh đẹp trai! anh có BẠN GÁI chưa vậy? Chủ đề này có vẻ được nhiều người lưu tâm, khi mà tất cả ánh mắt đều thể hiện sự chờ đợi.
Hắn nhíu mày rồi đột nhiên quàng lấy vai nó nói:
- Đây là NGƯỜI YÊU của tôi!
Lần lượt các girl trong quán trọ đều ôm lấy quả tim, nhìn hắn đầy tiếc rẻ. Hoá ra là “hoa” đã có chủ.
Nó đỏ mặt, cánh tay rắn chắc của hắn vẫn quàng lấy vai nó, hơi siết nhẹ như thể điều đó là đúng. Nó cũng chợt nhận ra hắn tuy không còn mặc chiếc áo len nó đan nữa nhưng trên cổ vẫn ngự trị chiếc khăn màu xám nó dày công đan cũng như trên mái tóc nó vẫn có sự hiện diện của hai dải ruy băng hắn tặng. Nó đang đỏ mặt giờ lại càng đỏ hơn. Đứng im không nói gì.
Cô gái ban nãy thấy thế không nói gì nữa mà lủi luôn, thậm chí hình như còn …khóc.
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhàn của nó rồi cùng nó ra ngoài, để mặc cho những lời bàn tán theo sau.
Nhưng hai người đâu biết rằng, cuộc đối thoại ban nãy đã có một người nghe thấy hết, một tiếng gầm rít qua kẽ răng: “Hạnh phúc nhiều nhiều vào nhé Triệu Thuỳ Linh, để chết còn có tài sản mà mang theo chứ nhỉ”
Ra đến bên ngoài, hắn vẫn dắt nó đi trên nền tuyết trắng vừa hỏi:
- Nghe thấy những gì?
Nó đỏ mặt, cúi đầu nói lí nhí:
- Ng………người……y..yêu!
- “……………”
-”……………….”
Im lặng
- Nghe nhầm đấy, là “Bạn gái”! Hắn cuối cùng cũng chịu lên tiếng cùng với bộ mặt đỏ gay nhìn về phía trước.
Nó ngu ngơ, ừ cứ coi là nó nghe nhầm cũng được nhưng BẠN GÁI khác gì với NGƯỜI YÊU.
Như thể đoán được suy nghĩ của nó, hắn nói đều đều:
- Bạn là bạn tôi, lại là con gái không phải BẠN GÁI thì là gì?
-”………..”
Cả hai tiếp tục đi như thế, không ai nói gì. Ngoài trời rõ ràng rất lanh nhưng cả hai lại thấy ấm lạ thường, cảm giác ấm áp xuất phát từ trái tim. Đâu đó hiện lên một suy nghĩ:
” Hình như bạn là NGƯỜI TÔI YÊU thật”
9hsáng
Nó và hắn mới về đến phòng trọ thì:
- Hai người mới đi đâu về vậy? – Akêmi hỏi
Nó giơ bịch trứng mới mua lên, mỉm cười:
- Đã nghe đến món trứng luộc ở suối nước nóng ngon thế nào chưa? Mình vừa đi mua về đó!
- Ở nhà trọ có bán sẵn mà! Akêmi liếc séo.
- Bạn hỏi được ở đây một quả trứng mình cho bạn cả túi này luôn.
Akêmi lắc đầu thở dài:
- Hôm nay đừng mong được tắm!
- Sao thế? nó tưng hửng.
- Suối nước nóng đang sửa chữa!
Mặt nghệt ra, tai đỏ bừng bừng là hình ảnh nó bây giờ. Mọi người đã bao giờ thử qua cảm giác bay lên chín tầng mây rồi bị giáng xuống 18 tầng địa ngục chưa? Đấy, cảm giác của nó bây giờ là thế đấy. Không biết nó đã tưởng tượng cái cảm giác ngâm mình trong nước nóng thì như thế nào, cảm giác sảng khoái ra sao….. Vậy mà bây giờ chỉ một câu là nó khỏi ngâm mình luôn, tức chết đi được.
- Vậy chúng ta sang nhà trọ khác đi, gần thôi mà! Nó vẫn nuôi hy vọng.
- Nếu không thuê phòng ở đó thì không được tắm đâu! Akêmi lắc đầu.
Một quy định hết sức ngớ ngẩn. Mấy người chủ quán này quả tham lam. Nó bây giờ không ngừng rủa xả mấy người chủ quán này: ” Đúng là cái đồ tham lam vô nhân tính, ta rủa các người không bao giờ có khách, có khách cũng chỉ là bọn đòi nợ, ra đương bị ôtô cán, đi tàu thì tàu bị chìm, đi tắm thì ngứa ngáy toàn thân, phải cho khách hàng tắm miễn phí 1 tháng mới khỏi…..bla….nla….bla….”. Mặt nó đỏ bừng, người không ngừng tuôn ra sát khí, cũng phải đang háo hức vì lần đầu nó được đi suối nước nóng vậy mà……
- Lần đầu tiên em rủa người khác đấy nhỉ, Mik! Anh nó vừa nói vừa chầm chậm gắp món sushi ăn.
- Anh với em đúng là đồng loại nhỉ, thính quá đấy! Nó nghiến răng, sát khí tung ra cao chưa từng có khiến tất cả phải rùng mình.
- Em…em đáng sự quá! Chị nó lắp bắp
- Có tin em thịt chị không? Nó hỏi với một nụ cười “hiền lành”
khiến chị nó nổi da gà.
- Yên tâm, chút nữa sẽ có trò cho em chơi…đi trượt tuyết!Nhưng chắc em không đi đâu nhỉ? “Nóng” thế này tuyết tan hết mất! Anh nó mỉm cười, một nụ cười xảo quyệt vô cùng.
- Em đi…em đi! Mắt nó sáng quắc như ánh đèn pha.
- Vậy bạn mặc quần áo cho ấm, chút nữa là đi đấy! Dai tiếp lời.
Không cần nhắc thêm một lời nào nữa, nó phóng thẳng lên tầng.
Hắn đang nhìn Nhật Nam, tính cách người này thật khó nắm bắt giống hắn. Lúc lãnh đạm lạnh lùng. Khi trầm ấm hài hước, đôi lúc lại tràn đầy tự do và phóng khoáng. Bất giác hắn nhớ đến người anh trai thất lạc của mình, có thể bây gìơ anh hắn cũng đã lớn và đĩng đạc như thế này.
—————-
Bãi trượt tuyết
Đến đây rồi nó mới biết cái này chẳng khác gì lúc nó tập ngựa, đơn giản trừ nó ra ai cũng biết trượt tuyết cả rồi, nó đứng đây cũng chỉ làm cảnh thôi. Chợt nhớ đến một tình tiết trong truyện conan: Ông bác mori, ran cùng conan đến khu trượt tuyết. Ông bác không biết trượt nên chống chế bằng câu nói: Đứng yên ngắm nhìn tuyết trằng mới là thú vui của dân chuyên nghiệp. Bây giờ nó mới biết câu nói này hoàn toàn…hợp lí. Nếu bây gìơ ai hỏi nó sao không trượt, dám cá nó sẽ nói ngay câu này.
- Sao em không trượt?
Vừa mới nghĩ đến đã có người hỏi, nhưng không hiểu sao nó không thể đem câu nói ban nãy ra nói đượng vì tưởng tượng đến cảnh mình sẽ tông vào gốc cây
- Em……em……
- Em không biết trượt? Chị nó sửng sốt
- Chị này!Em ở Việt Nam đấy…..mà ở đó làm gì có……..
Nó chưa kịp nói hết câu thì đã chuyển thành câu khác:
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Nó đang trượt xuống dốc với tốc độ kinh hồn bởi chị nó đã đẩn nó xuống, chỉ kịp nghe chị nó hét lên, cúng những cái …vẫy tay:
- Không đau đâu, tuyết thôi mà! Cố lên!
“Bụp….bùm……” Nó được dịp hôn…. mẹ tuyết, một cái hôn rất chi là lạnh.
- Tư thế nghệ thuật quá nhỉ! Anh nó cùng hắn đột nhiên từ đâu trượi xuống.
Tức điên người, nó nắm tuyết thành từng nắm rồi ném thẳng về phía hai người….”Này thì nghệ thuật,…..ăn tuyết đi” Nó hét lên cứ thế ném thẳng tuyết về phía mọi. Từ trượt tuyết tất cả chuyển sang ném tuyết….rồi lại thành đuổi nhau. Ngya cả hai người nổi tiềng sắc đá là hắn và anh nó cũng tham gia vào trò chơi con nít này. Tiếng cười vang vọng khắp không trung….. duy chỉ trong một góc tối…..một nụ cười xảo quyệt đang hiện hữu: ” Buổi chiruf cuối cùng…..cố tận hưởng những phút giây còn lại đi”
—————-
Tối.9h30
Nó không sao ngủ được nên quyết định sẽ đi dạo. Tuy trời tối và bản tính sợ ma vẫn còn nguyên nhưng nó không thể chị được cái cảm giác ngồi yên một chỗ mà không có một quyển truyện trong tay. Nó khoác thêm áo khoác rồi ra ngoài.
Đang đi dạo đột nhiên một tiếng kêu cất lên:
- Cứu tôi với!
Nó giật mình. Tiếng kêu ấy rất nhỏ, thoáng có sự rên rỉ và yếu ớt. Nó ngỡ mình nghe lầm nên cố gắng tai nghe lần nữa….và tiếng kêu ấy lại phát ra thêm một lần nữa giữa đêm tối…
Nó hít một hơi thật sâu, tiến về phía phát ra t
iếng kêu….tiếng kêu đó phát ra từ cái nhà kho của quán trọ…cái nhà kho này rất to, nếu cho khách ở tọ chắc cũng đựoc gần 5 phòng nhưng không biết là vì lí do gì chủ quán đã nghiêm cấm không cho khách lại gần chỗ này. Nó tiến lại đó…từ từ….
“Kẹt…”
Nó mở của. Trong này ngoài một màu tối ôm ra thì không còn gì, nều có chăng chỉ là mùi bụi bặm và mạng nhện răng đầy như một hang động. Nó lắng tai nghe, cố tìm ra âm thanh ban nãy, nhưng tuyệt nhiên không có bất kì tiếng gì ngoài một hàng loạt những âm thanh đều đều như tiếng sóng tấp vào bờ. Nó hơi run nhưng vẫn cố lấy lại sự bình tĩnh:
- Có ai trong đó không?
- “……….”
Nó bỏ cách cửa ra tiến vào sâu thêm một chút:
- Có ai không vậy?
-”……………”
Nó đã nghĩ mình nghe nhầm và xoay người định bước ra ngoài thì đột nhiên một bóng đen lao vụt ra, hai tay xô thẳng nó ra phía sau. Nó bàng hoàng…loạng choạng ngã về phía sau…
” Tùm” Nó ngã xuống một vũng nước sâu và cảm nhận được một luồng khí nóng, cử nhà kho lập tức đóng lại không…. chính xác đây là một đoạn của con sông ngầm nào nào đấy. Nếu vậy thì khả ngăng sống của nó là rất thấp.
Bỗng
“Phừng”
Lửa từ đâu bao vây lấy căn nhà kho. Nó ngay lập tức hiểu đây là kết giới hoả yêu. Kết giới này có đặc điểm là có nước ở trong, lửa ở ngoài, như thế nếu người bên ngoài dùng nước dập lửa thì chỉ có lan thêm mà thôi vì thế chỉ có thể phá kết giứo từ bên trong. Nhưng nó cũng không còn thêm một ý thức gì nữa..đơn giản nó không biết bơi…hơn nữa đây là sông ngầm làm gì có chuyện nông chứ. Nó cố vùng vẫy nhưng vẫn chìm dần. Xa xa..có một bóng người thấp thoáng, với một nụ cười tà mị trên môi, người đó khẽ nói…..nhỏ nhẹ như gió thoảng: ” Vĩnh biệt Hoa khôi của shamans worl…..hồng nhan thường bạc mệnh đấy!”.
————–
Tưởng như mình sắp chết nhưng nó cảm thấy mình hoàn toàn hô hấp được, mở mắt nó thấy mình vẫn nắm trong mặt nước nhưng cơ thể hoàn toàn không bị chìm. Đang thắc mắc nó chợt nhận thấy hai dãi ruy băng và chiếc vòng tay nó đang đeo đang phát ra áng sáng….một ánh sáng màu xanh dương đầy tinh khiết, đay là hai vật đã cứu mạng nó. Nó ngước mắt nhìn ngọn lửa đang cháy ngùn ngụt……những kĩ ức đau thương chợt ùa về nhưng tuyệt nhiên nó không còn cảm giác sợ hãi….Nó đưa tay lên trên trần, hét lên:
- Sáng lập kết giới! Nó hiểu, nó phải bình tĩnh chiến đấu và dời khỏi đây trước khi mọi người trong nhà trọ xuất hiện, khi ấy không những hết dùng phép thuật mà còn có khả năng bị ngạt khói nữa.
Nó vừa hét lên ngay lập tức một hình ngôi sao năm cánh trong một vòng tròn màu trằng hiện ra….Nó lẩm bẩm:
- Thuỷ..
Tức thì một màng nước vòng tròn quây lấy và bảo vệ nó và nâng nó nó ra khỏi vùng nước sâu hoắm. Không dừng lại ở phòng thủ, nó đưa ngón tay ra phía trước vẽ một hình ngôi sao, tay còn lại lấy trong người một tấm bùa dán ngay voà một cánh ngôi sao có ghi chữ thuỷ, nó nhíu mày:
- Mặt nước trời dạng đông!
Một luồng ánh sáng hiện ra từ ngôi sao, từ đó một cột nước cức mạnh phun ra phá thẳng cánh cửa một cáh dễ dàng. Nó nhanh chóng chạy ra ngoài và tiến thẳng về phía phòng mình để thay bộ quần áo ướt sũng. Đám lửa đã được dậm tắt và cũng không ai để ý căn nhà kho đã đen đi một nửa
—————
Sáng hôm sau
Nó vừa thức giấc đã chạm mặt ngay Hanaka ở cầu thang. Tuy có chút sửng sốt nhưng Hanaka vẫn cố nở một nụ cười:
- Nhìn cô có vẻ như bị cảm lạnh!
Nó nhìn xoáy vào Hanaka, nó biết rõ Hanaka là người đẩy nó xuống chỗ đó vì nó ngửi được hương thơm quen thuôch từ người cô ả. Tuy vậy nó vẫn thản nhiên như thể chưa xảy ra điều gì:
- Tôi vẫn ổn, cảm ơn sự quan tâm của cô!
Nói rồi nó bước thẳng. Nó không muốn làm to chuyện này vì nó thứ nhất nó không có bằng chứng cụ thể, thứ hai nó không muốn làm mọi người lo lắng, thứ ba nó muốn…tự mình chống lại Hanaka. Nó vẫn tiếp tục đi, bỏ mặc ánh nhìn hận thù đang hướng thẳng về phía mình từ phía sau, điều nó cần làm bây giờ là tìm hiểu xem tại sao hai dải ruy băng cùng chiếc vòng đó có thể giúp nó thở đựoc trong nước.
” Lần này người gặp may đấy nhưng cuộc chơi chỉ mới bắt đầu thôi, Triệu Thùy Linh”