Nó dậy, làm vệ sinh cá nhân, rồi mặc thử bộ đòng phục mới.
woa..- nó khẽ reo lên
Miêu tả tí xíu: áo ves trắng có hàng cúc màu đỏ được may chiết eo; sau lưng được đính một chiếc nơ màu đỏ dễ thương, váy ngắn xếp nếp cũng màu đỏ nốt. Cổ đeo một dải ruy băng màu…đỏ hình nơ lệch. Huy hiệu đính trên ngực cho biết nó học cùng lớp với akêmi.Tóm lại là tuyệt.
- Linh chan, ra ăn sáng rùi đi học thôi!- akêmi gọi nó.
-Umk. Nó chạy từ nhà vệ sinh ra đã thấy bữa sáng sẵn sàng. Bạn làm sao?- Nó hỏi
- Không, mình mua ở căn tin đó. Ăn đi!
Nó cùng akêmi ăn sáng rùi đi học.
Reng…Reng…..Reng- tiếng chuông reo lên báo hiêu giờ vào học. Cô giáo chủ nhiệm bước vào.
- Các em, hôm nay lớp chúng ta đón một học sinh mới!
- Ai thế ạ? Nam hay nữ cô? Một cô bạn lên tiếng.
- À bạn ấy là Triệu Thuỳ Linh, là nữ. Rồi cô quay ra phía cửa lớp: ” Vào đi em”
Nó bước vào.
Woa….dễ thương quá! – Cả lớp ồ lên
Công nhận nó dễ thương thật: nó cac 1m68, dáng chuẩn, mái tóc đen huyền dài qua hông được tết lệch một cách khéo léo. Tuy có một khuôn mặt khóc nhưng lại rất thanh tú, nổi bật là đôi mắt to, tròn, trong suốt như pha lê. Cả người toát lên sự thánh thiện, trong sáng.
- Em muốn nói gì với cả lớp không? Cô giáo hỏi nó.
Quay mặt hướng xuống phía lớp nó nói:
- Mình là Triệu Thuỳ Linh, rất vui đượclàm quen với các bạn. -Nó nói bằng một giọng nhẹ nhàng khẽ khàng như gió khiến nam sinh trong lớp
- Bạn ấy sẽ ngồi đâu ạ? – Một girl hỏi.
Cô gioá thoáng chút bối rối, hình như hết chỗ rồi. Nhưng cuối cùng cô cũng lên tiếng:
- Linh sẽ ngồi cùng bàn với bạn Shin. Cô giáo vừa nói vừa chỉ chỗ ngồi cho nó.
Nó bước xuống cái bàn cuối cùng trong khi cả lớp đang hướng đôi mắt nhìn nó, cái nhìn đầy lo lắng. Nó không hiểu gì cả mà thản nhiên ngồi xuống, hình như cái người tên Shin đó hôm nay không đến lớp.
- Các em trật tự vào bài mới. – Cô giáo lên tiếng.
Và cả lớp cắm cúi vào bài học.
Ở trường này sáng học lí thuyết, chiều thực hành. Với lí thuyết nó có vẻ tiếp thukhá nhanh còn với thực hành thì chưa biết được.
Giờ trưa, tại căn tin.
Nó cung akêmi gọi món rồi ngồi xuống một chiếc bàn ở góc trong cùng nhưng đột nhiên có rất nhiều người đén chào hỏi và làm quen, hơn nữa chủ yếu là boy.Nó nhăn nhăn mặt ra hiệu cho akêmi là nên rút lui. Hiểu ý nó, akêmi nói to:
- Mấy người ăn sau nha! Tụi tôi có chút chuyện.
Rồi akêmi cầm tay kéo nó ra khuôn viên trường. Ngồi trên chiếc ghế đá nó vừa mút sữa vừa hỏi:
- Nè, mấy người đó lạ nhỉ?
- Tại cậu đó!
- Tại mình?
Akêmi nhìn nó cười rồi nói:
- Cậu không hiểu thật à? Trẻ con qua!
- Mình không hiểu thật mà!
Tại cậu xinh quá đó!
Nó suýt sặc vì câu nói của akêmi. Xinh? Có ai nói thế với nó bao giờ đâu. Anh họ gọi nó là Miklinh, mẹ gọi nó là ỉn, bố thì gọi nó là dúi( một loại gặm nhấm giồn chuột nhưng to và béo hơn).
Reng..Reng…Reng. Tiếng chuông này đã cắt đứt dòng suy nghĩ của nóvà báo hiệu giờ thực hành đã tới.
Trong giờ thực hành, cô giáo yêu cầu phải đọc thần chú để điều khiỉen nguyên tố tượng trưng cho mình. Tất cả đều làm tốt. Cuối cung đến lượt nó, đè bài đưa ra làhãy nâng những giọt nước trong cốc thuỷ tinh trên bàn lên và làm nó lơ lửng như trong môi trường không trọng lực. Một đề bài có thể dễ với người khác nhưng đối với nó thì…
15′ trôi qua, nước trong cốc vẫn không động đậy chứ dừng nói là bay lên. Nó bắt đầu hết kiên nhẫn, tính khí trẻ con nổi lên và ….
“Xoẹt”
- Triệu Thuỳ Linh không đạt, về nhớ tập lại! Cô giáo nổi khùng, giọng đầy tức giận.
Tua lại để mọi người hiểu:
Sự tức giận làm sức mạnh trong nó tăng lên, nước trong cốc bay lên nhưng không lơ lửng mà vọt thẳng vào ….. mặt
cô giáo.
Kết quả là nó không đạt. Nó biết đây mới là bài học đơn giản, còn nhưng bài học sau này nữa. Giờ mới biết làm pháp sư không dễ dàng.