• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiều, bầu trời chuyển sang màu vàng lẫn đỏ, đầy kì bí. Tiết trời hoàng hôn khiến nó đang nản lại càng nản thêm. Nó muốn được yên tĩnh một mình nên bảo akêmi về trước. Nó bước chầm chậm vào khu rừng phong bao bọc quanh ngôi trường, hoà mình vào tiếng chim và màu lá đỏ cho đến khi nó đến một nơi rất đẹp: một ngọn thác nhỏ nhưng khá nhiều nước đổ từ vách núi xuống tạo thành một cái hồ à không nó chỉ nhỏ bằng cái ao thôi, xung quanh có hàng phong bao bọc, cành lá rủ xuống mặt…ao tạo nên một khung cảnh rất nên thơ. Hơn nữa từ đây có thể ngắm toàn bộ trường học và đồi núi xung quanh. Nơi này thật yên tĩnh, thanh tịnh đến thoát tục.

Nó ngồi xuống, gần mép ao, nhìn ngọn thác đổ xuống và thử làm lại bài học. Thật kì lạ, ở đây nó có thể điều khiển nước một cách dễ dàng, những giọt nước như biết nghe lờ, những giọt nước lơ lửng trong không trung như nhũng hạt trân châu, những hạt to hơn thì rất giồn món thạch râu câu ở cửa hàng.

Nó mỉm cười hạnh phúc, reo lên:

- Tuyệt quá, mình làm được rồi!

- Cô đang làm gì ở đây?- Một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến nó giật bắt mình. Các hạt nước lập tức rơi xuống như một cơn mưa trong chốc lát.

Người đang nói là một XY. Rất đẹp trai, hắn cao khoảng 1m85,dáng dong dỏng, điệu bộ bất cần và…cao ngạo, mái tóc đen mun cắt khéo léo đầy quý phái, đôi lông mày dài sắc. Đôi mắt mùa hổ phách sâu, sống mũi cao tuấn tú, khuôn mặt thì khỏi nói: cool vô dối. Tuy ít được tiếp xúc với trai đẹp

nhưng nó dám cá tên này nếu đi thi một cuộc thi “sắc đẹp” nào đó thì phải giật giải “vũ trụ đệ nhất handsome” chứ chẳng chơi. Nhưng hắn lại có một vẻ lạnh lùng xen chút đểu giả làm người khác phải rùng mình.

- Tôi hỏi cô đang làm gì? hắn ta hỏi thêm một lần nữa.

- Ơ….tôi chỉ đi dạo thôi. Nó đáp

- Đi dạo? Trời gần tối mà còn đi dạo, loại con gái gì vậy? Hay lại giả nai để được làm quen với tôi? Hắn nói, khoé môi khẽ nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.

JNghe hắn nói nó mới nhận ra là trời sắp tối. Định bụng gân cổ cãi lại nhưng xem ra không có thời gian. Nó lườm hắn một cảiôì quay lưng bước đi. Hắn không nói gì, khoé môi lại nhếch lên nụ cười ban nãy rồi ung dung năm uống dưới một gốc cây….ngủ.

Về phía nó, đi được vài bước nó đã nhận ra một điều không thể phủ nhận: nóđã lạc đường. Ban nãy khi đến đây nó đã không đẻ ý đường đi, bây giờ chập choạng tối, tuy vẫn nhìn thấy cảnh vật nhưng tiếng côn trùng rả ríchkhiến nó thấy sợ. Quên chưa nói với mọi người nó sợ nhất là rắn và ma nên nó không ngốc đến mức đi lung tung, suy ra sự lựa chọn đúng đắn lúc này là ….quay lại nhờ hắn dù không muốn chút nào. Nhưng khi nó vưa bước đến thì:

- Cô còn đến đây làm gì? Vẫn tư thế nằm nhưng mắt đã mở.

- Tôi…..

Hắn ngồi dậy, tựa lưng vào gốc cây, hai tay quàng ra phía sau đầu nói tiếp:

- Lại có kế hoạch mới đẻ gây ấn tượng sao? Hắn nhìn nó bằng đôi mắt hổ phách sắc lẻm.

- Anh…- dù rất giận nhưng nó vẫn cố kiềm chế, dù gì cũng có chuyện cần nhờ vả hắn.

- Cút ngay! Tôi đang cố tử tế với cô đấy!

Nó vốn định kiềm chế nhung xem ra đã quá sức chịu đựng nó nổ tung:

- Gì chứ? Anh nghĩ mình là ai hả đò tự sướng? Tôi không phải loại con gái dễ dãi như anh nghĩ!- nó cố tỏ ra lịch sự. Nếu không vì lạc đường hơn nữa lại sợ ma nên mới…..

Nói đến đây nó chợt dừng lại. Nó qua lố rồi: lạc đường?- nó mấy tuổi rồi?; Sợ ma?-nó là pháp sư mà! Càng nghĩ nó càng xấu hổ, chỉ muốn bốc hơi khỏi chỗ này ngay lập tức.

Câu nói từ phía hắn là:

Lạc đường? Sợ ma? Nói đến đây hắn ôm bung cười sắc sụa. Lần đầu tiên người ta thấy hắn cười như vậy, một nụ cười trọn ven của Sawada Shin. Tuy nhiên nó không có tâm trạng để “thưởng thức” nụ cười đó. Khuôn mặt nó biến đổi với tốc độ chóng mặt tư đỏ sang tím, từ tím sang…đen. Nó gào lên:

- Anh ….anh cười nhạo tôi? Hừ tôi sẽ tự về, không cần phiền đến anh. Nói thế thôi chứ nó cũng biết đây là việc một khó khăn. Trời bây giờ đã tối hẳn. Hôm nay nó toàn gặp chuyện xui xẻo nhưng xui xẻo có vẻ như không muốn chấm dứt tai đây khi mà nó vừa quay lưng bước đi đã dẫm phải đám rêu ướt và rơi tủm xuống cái ao.

Hiển nhiên là:

- Cứu… tôi..với! Nó kêu lên cùng nỗi hoảng sợ bởi vì nó không biết bơi.

Nhưng đáp lại tiếng kêu của nó là cái nhìn bình thản của hắn. Hắn vẫn ngồi đó…nhìn.

- Cứu ….tôi…khụ! Nó quẫy đạp hết sức có thể, nhung do anh hưởng của dòng thác mà nó không tài nào nắm được cái một cái gì để lên bờ. Nó Bắt đầu uống nước, nước xộc vào mũi,vào mắt khiến mọi thứ trong nó cay xè, nó tưởng như đã nhìn thấy địa ngục. Hy vọng cứu sống nó hiện giờ chỉ là hắn thôi…chỉ là hắn nhưng hắn đang tâm để nó chết như vậy sao? Chết thế này ư?

Nó dần kiệt sức, cả cơ thể gần như chìm lỉm, chỉ còn mái tóc đen xoã dài đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Nó thôi không quẫy đạp nữa.Giờ chẳng còn ý thức gì trong đầu nó ngoài một ý nghĩ: “Chết thế này cũng được, mình sẽ gặp lại nhưng người mình yêu quý, sẽ không còn cô độc nữa, phải…. mày đã mỏi mệt rồi..buông tay thôi…Thuỳ Linh”.

Nó bắt đầu mê man.

“Tùm”. Cuối cùng hắn cũng chịu nhảy xuống chỗ nó. Nó đúng là đã buông tay chấp nhận cái chết nhưng đó chỉ là….. suy nghĩ, còn phản xạ của cơ thể lại không tuân theo ý nghĩ bao giờ:Khi hắt xốc nó lên khỏi mặt nước nó không ngại ngùng quàng tay ôm lấy cổ hắn một cách…. vô tư, ngửa đầu lên cố tìm chút không khí. Nhưng oái ăm là hắn cũng đột nhiên cúi xuống……và chắc hẳn mọi ngưòi cũng

đã đoán được: first kiss của hai người đã thuộc…. về nhau.

Cả hai đều sững lại, nhất là nó: vừa mới thấy địa ngục nay đã bị lôi lên chín tầng mây.

Hắn là người tỉnh trước. Lôi nó lên bờ hắn quát:

- Cô là cái thể loại gì mà phiền phúc vậy hả?

- Sao anh lại cứu tôi?- Nó thều thào

- Chẳng phải cô kêu cứu sao?- hắn nói, vẻ mặt trở lại trạng thái lạnh lùng như ban đầu.

- Vậy sao không cứu tôi ngay lúc đầu?

- Một sự trừng phạt dành cho những kẻ bước chân vào lãnh địa của tôi!- hắn nói, giọng thờ ơ.

- Anh…độc ác!

- Tôi độc ác sẵn rồi!- giọng nói không hề có điệu bộ tức giận.

Thực ra hắn khá ngạc nhiên dù không biểu lộ ngoài mặt. Không thiếu kẻ nói hắn độc ác nhưng nói ngay trước mặt thì chưa ai dám làm ngoại trừ nó. Cô nhóc nằm trước mặt hắn đây quả thật rất đắc biệt.

- Không cảm ơn tôi? Hắn hỏi

- …Cảm ơn!- Nó nói giọng chân thành.

Nó không thêm gì nữa, chính xác là muốn nói mà không nói được. Người ướt sũng, mệt mỏi nằm vật xuồng đất.

Hắn không nói gì, chỉ khẽ vẩy mái tóc ướt nhẹp mà không hỏi han gì đến nó. Biết sao được, bản chất của hắn là không bao giờ quan tâm đén người khác mà! Nếu không hắn sẽ không còn là hắn nữa.

Bỗng

- Linh chan, bạn ở đâu vậy?

Nó giật mình, dùng hết số sức còn lại hét lên:

- Akêmi chan, mình ở đây!

Rồi nó lịm hẳn.

Nghe thấy tiếng gọi, Akêmi vội chạy đến và bỗng dưng quỳ xuống khi nhìn thấy hắn mặc dù đang rất lo cho cô bạn đang nằm chết lâm sàng.

- Thần nữ xin bái kiến Nam thần điện hạ! akêmi mi kính cẩn cúi đầu.

- Cô ta là ai? – Hắn hỏi đôi mắt hương về phía nó

Akêmi hướng đôi mắt lo lắng về phía nó, giờ đang nằm im bất động không biết chuyện gì.

- Cô ta là ai? Hắn lại hỏi

Ơ …dạ thần nữ không biết cô ấy ạ! Dường như sợ điều gì xảy ra, Akêmi đành nói dối.

Đôi mắt màu hổ phách nhìn xoáy vào akêmi, cái nhìn thật lạnh, như gió Bắc Cực

- Cho cô nói lại! – giọng nói cũng lạnh không kém.

Akêmi cắn răng, tự hỏi không biết cô bạn đã gây ra chuyện gì.

- Thần nữ…không biết ạ! Phải khó khăn lắm akêmi mới thót ra được những lời này.

- Chẳng phải cô gọi cô ta là Linh chan sao? Khoé môi hắn lại nhếch lên một nụ cười.

-”…..” Akêmi đang run, rất run.

- Học lớp 10A1, sẽ đẽ tìm thôi! Khẽ liếc nhìn chiếc hy hiệu trên bộ đồng phục của nó, hắn mỉm cười. Lo cho cô ta đi.

Nói xong hắn quay người bay đi mất, chỉ còn nhìn thấy cái bóng đen đang phi thân trên những ngọn cây mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK