Nó khẽ đặt bàn tay lên trên lồng ngực phía trái, đôi mắt nhắm chặt, nó đang cảm nhận, cảm nhận rằng trái tim mình đang đập thế nào. Nó đang đập nhanh hơn, nhanh như cái ngày nó và hắn còn bên nhau: “Đừng đập như vậy nữa, đau như thế này rồi mày còn muốn tiếp tục hay sao? Chẳng phải toàn bộ bộ phận đều phải nghe theo sự điều khiển lí trí của bộ não sao? Sao chỉ riêng mày lại ương bướng để rồi đau thế hả? Sao lại đập vì một người khác rồi nhận lấy đau đớn cho bản thân chứ?” – Nước mắt nó lại tuôn ra như mưa, đôi vai lại run lên bần bật, trời chưa tối mà nước mắt tại sao lại chảy ra? Những hành khách bên cạnh nhìn nó ái ngại, cô gái xinh đẹp kia có lẽ đã khóc quá nhiều nên chẳng còn có hơi để cất lên tiếng nấc nữa, chỉ có những hạt chân châu liên tiếp rơi xuống, rơi xuống không có điểm dừng. Tiếng u u của tàu vẫn phát ra như tiếng từng cánh chong chóng quay trong gió, và đầu óc nó cũng quay cuồng như vậy. Không hiểu sao khi nhìn thấy hắn, hận thù đọng lại bỗng tan biến hết, đầu óc trống rỗng và tim đập từng nhịp mạnh mẽ như tiếng kim phút đồng hồ đưa thời gian quay về quá khứ. Kỉ niệm tràn về, hạnh p
húc có, đau khổ có nhưng tất cả đều ứ chặt ở cuống họng, không thể nào thoát ra. “Tôi bị mất trí nhớ, kí ức đều bị mất sạch!” – Câu nói của hắn bỗng hiện về trong tâm trí, khiến bộ não nó muốn nổ tung. Trắng đen thật giả đan xen thật rối rắm. “Tại sao Shin lại mất trí nhớ? Nếu mất trí thì sao những người xung quanh không nói cho anh biết? Đây là một âm mưu? Người đẩn mình xuống vực có phải là anh ấy không?” – Hàng loạt câu hỏi được đưa ra nhưng nó lại không thể trả lời. Đang ôm chặt lấy cái đầu của mình mà lắc mạnh nó chợt giật mình vì một cái vỗ vai:
- Tôi có thể ngồi cạnh cô bé chứ? – Một người phụ nữ trong độ tuổi tam tuần nhìn nó cười, từ người bà ta phát ra thứ gì đó khiến nó nhíu mày một hồi rồi mới dịch ra gần cửa sổ chừa chỗ cho bà ta.
- Cảm ơn!
Một dòng điện chạy qua sống lưng khiến nó bất giác nuốt nước bọt, rồi theo phản xạ nó quay sang nhìn bà ta, nãy giờ nó đã thấy lạ nhưng bây giờ khi ngồi cạnh bà ta nó mới cảm nhận được rõ nét: bà ta có khí pháp toả ra nhưng nhạt và hỗn tạp.
- Đừng nhìn tôi như thế! Cô bé chưa thấy một Pháp thuỷ bao giờ sao? – Bà ta mỉm cười đáp lại ánh nhìn kinh ngạc của nó.
- Bà là một Pháp thuỷ sao? – Nó lắp bắp. Đúng rồi! Chỉ có thế khí pháp mới bị nhạt và hỗn tạp như vậy. Nhưng nó không ngờ có ngày lại được giáp mặt một Pháp thuỷ bởi vì những người như vậy thật sự rất hiếm! Họ là những người mang trong mình dòng máu pha trộn giữa pháp sư và phù thuỷ. Họ có những khả năng của cả hai chủng tộc, là những con người rất đặc biệt. Họ hơn Phù thuỷ ở chỗ họ có thể điều khiển được nguyên tố của tự nhiên, có thể xua đuổi yêu quái tà ma, nhưng lại hơn pháp sư ở chỗ họ có khả năng đoát trước được tương lai và đọc được suy nghĩ của người mình muốn. Chỉ có điều không chỉ được gộp tất cả các ưu điểm của hai chủng tộc họ cũng bị cả những nhước điểm của hai tộc khống chế.
- Phải! Cô bé muốn nhờ ta chuyện gì sao? – Bà ta mà mị cười.
Nó mím môi rồi lấy hơi:
- Bà có thể cho tôi biết… tôi và chàng trai mang tên Sawada Shin… sau này… sẽ đi về đâu không?
- Nói cho cô bé, tôi có được lợi gì không? – Bà ta hỏi nó đầy thản nhiên.
Nó cúi đầu, chính là thế, họ mang dòng máu pháp sư nhưng họ có sự toan tính và sở thích trêu đùa của phù thuỷ. Thật khó thể thuyết phục được bà ta.
- Hừ! Ta không muốn trả lời câu hỏi của cô bé nhưng có điều này ta nghĩ cô bé nên nghe: Con người ta dù ở chủng tộc nào đi nữa, dù thông minh đến đâu thì cũng có lúc phạm sai lầm, có lúc bị lừa vẫn đề là ở chỗ đừng để cái sai ấy đi quá xa rồi sau này hối hận, điều cần làm là vượt qua cái sai đó mà tiến bước. Cô bé và chàng trai đó sau này ra sao là do cô bé chọn lựa, đừng chờ ông trời tiếp tục chỉ dẫn nữa!
- “………………”
- Chiều này, cô bé sẽ gặp một người, một người nói những thứ cô bé cần nghe, cần biết. Hãy tin người đó, cho dù đó có là người luôn sống giả dối hay luôn lừa gạt cô bé bởi những lời người đó là thật!
Trong suốt chặng đường, nó luôn nghĩ đến những lời bà ta nói, có lẽ nó bà ta đã đúng khi cho rằng nó chưa từng có can đảm vượt qua cái sai kia. Nhưng mà bà ta có lẽ không biết rằng nó đã từng muốn vượt qua, vượt qua bằng cách thuyết phục mình tin hắn như: để nó sống nên hắn đành phải đẫn nó xuống vực và hi vọng nó sẽ thoát ra được, chẳng phải khi nó rơi xuống đã có người cứu nó hay sao, tuy nó không biết được đó là ai nhưng người đó có pháp lực rất mạnh, mạnh đến nỗi có thể đẩy thứ Huyền khí trong người nó ra ngoài, còn những lời nói độc địa ấy là do hắn bị ép hay đó không phải là hắn mà đơn gian là một người nào đó hoá trang để lừa nó thôi nhưng mà những lời lẽ biện minh kia đều đã bị ném vào sọt rác khi nó thấy hắn đi cùng với Hanaka. Nó phải làm sao đây? Thật sự chỉ còn cách chờ đợi sao? Đi du lịch chẳng những không hết buồn mà con buồn thêm.
Nó mệt mỏi xuống tàu rồi đi taxi về nhà. Cuối cùng cũng lại trở về Osaka rồi, nó cùng Ngọc My và Nhật Nam quyết định sống ở Osaka ngoài lí do trốn chạy ra thì còn vì vẻ ngoài của thành phố này nữa: một thành phố đông đúc nhưng không quá nhộn nhịp, giàu có nhưng không quá hào nhoáng và phô trương, một thành phố thích hợp với những kẻ cần có thời gian bình tâm.
Căn hộ nhỏ màu kem dần hiện ra sau hàng cây đang thay lá. Nó xuống xe, trả tiền tài xế rồi bước vào với một nụ cười hạnh phúc giả tạo, Ngọc My từ nhà ra đón với khuôn mặt tươi cười:
- Chim Khuyên của chị về rồi à? Người công ty em vừa gọi điện là có người cần gặp đấy!
- Là ai thế? – Trong đầu nó lập tức hiện lên lời nói của người đàn bà Pháp thuỷ, hồi hộp hỏi Ngọc My đến nỗi quên cả việc tháo giày.
- À! Chị cũng không rõ lắm, chỉ biết đó là một cô gái thôi!
- Một cô gái ư?
——————–
Không thèm vào nhà nghỉ ngơi, không thèm cất vali nó lại vẫy taxi đến thẳng nơi làm việc. Trong lòng nôn nóng xen lẫn tò mò. Rốt cuộc thì đó là ai?
Đôi giày gót cao đến hơn chục phân, mái tóc nâu đỏ bay phấp phới, bộ đồ thời trang hàng hiệu là hình ảnh vị khách mà nó cần gặp.Và ngay khi mở cửa phòng, nhận diện được khuôn mặt của vị khách mình mong ngóng đôi chân nó như bị xích lại, không thể bước thêm bước nào nữa. Nó đang sợ! Mồ hôi từ lòng bàn tay tuôn ra ướt đẫm, cuống họng trở nên khô khan và đầu óc thì trống rỗng hơn bao giờ hết! Nắm chặt lấy vạt áo, nó cúi đầu hít một hơi thật sâu, tự nhủ mình phải can đảm đối mặt rồi mỉm cười bước đến gần với sự tự tin và kiêu hãnh:
- Tôi là Hoàng Phong Hạ, xin hỏi cô là……?
- Thôi đi! Cô chẳng phải diễn kịch đâu Triệu Thuỳ Linh! Muốn diễn trước mặt Hanaka này đâu có dễ. Chúng ta nói chuyện ở đây không hợp, đi với tôi, Okay?
- “………….”! – Nụ cười trên môi nó vụt tắt, đôi mày cau lại rồi bước theo Hanaka.
———————–
Chiếc siêu xe của Hanaka đưa nó ra vùng ngoại ô, dừng lại ở một căn nhà nhỏ có vẻ đã bị bổ hoang. Nhưng nó biết rõ lí do tại sao: Hanaka đang cố cắt đuôi chiếc xe phía sau!
- Nói được rồi chứ? – Nó lên tiếng
- Cô có biết Moroboshi Dai ở đâu chứ?
- Biết thì sao mà không biết thì sao? Tại sao tôi phải trả lời cô? – Nó nhìn Hanaka với cái nhìn đầy thách thức.
“Bốp” – Hanaka không ngần ngại vả cho nó một cái bạt tai thật mạnh. Đôi môi mím lại đầy căm phẫn.
Nó đưa tay lên ôm lấy bên má đỏ ửng bị hằn vết 5 ngón tay, rồi lau đi vệt máu nóng mới rỉ, hàm răng nghiến mạnh thể hiện sự tức giật tột độ. Rốt cuộc sau 5 năm, nó vẫn bị Hanaka sỉ nhục sao? Không đời nào!
“Bốp” Một cái bạt tai tiếp theo lại vung ra khiến cho Hanaka gần như vẹo cổ. Cô ả sững sờ ôm lấy mặt mình, trừng mắt nhìn nó.
- Hanaka ơi Hanaka! Cô nghĩ tôi còn là con nhỏ để cô bắt nạt à? Cô lấy tư cách gì mà đánh tôi? Tôi không phải là đồ chơi cho các người chà đạp, không phải là món đồ để các người muốn chơi thì chơi, muốn bỏ là bỏ! Cô quên tôi là ai rồi sao? Tôi là Hoàng Phong Hạ, không phải Triệu Thuỳ Linh!
- Ngu ngốc, cô là ai tôi không cần biết, chỉ cần biết cô là con bé ngu ngốc nhất thế gian! – Hanaka bật khóc, khóc trong uất hận: Tôi có được tin tức của cô 2 năm về trước, thật sự tôi đã rất thắc mắc là vì sao cô lại không quan tâm đến sự sống chết của Sawada, nhưng giờ thì tôi hiểu rồi cô và Dai, hai người đang hạnh phúc lắm!
- Chẳng phải cô cũng rất hạnh phúc bên Shin sao? Hà cớ gì tôi lại đi mộng tưởng tới người đã bỏ rơi tôi, người nhẫn tâm đẩy tôi xuống vực, người đã nói “Tôi ghét cô” với tôi chứ? Tôi không mặt dày thế được! – Nó chẳng thèm biện minh mà nói thẳng thừng, trên khuôn mặt không hề biểu lộ cảm xúc nhưng dưới cái cổ lọ của chiếc áo nó đang mặc là những đường gân chằng chịt như những nỗi đau hiện về.
- Gì cơ? Ai đẩy cô xuống vực? Đừng có đùa như thế! – Hanaka kinh ngạc
- Còn ai vào đây chứ! – Đáp lại thái độ của Hanaka, nó chỉ cười chua chát: Tôi thật sự rất muốn bản thân mình chết đi nhưng mà tôi biết tôi phải sống, tôi phải cho các người thấy bản lĩnh của tôi!
- Không phải là sự thật đúng không? Cô đang bịa chuyện đúng không? – Hanaka vẫn còn kinh hãi
“Không phải sự thật đúng không?” “Là bịa đặt đúng không?” – Đây cũng là câu hỏi mà không biết nó đã tự đặt ra bao nhiều lần. Nó cũng muốn đây không phải là thật, là nó ngủ mơ bịa đặt nhưng mà cho dù là thế thì việc tránh khỏi đau lòng là có thể sao. “Ông trời ơi! Tôi không cần biết gì nữa, không cần yêu ai nữa, không cần ai yêu nữa, tôi chỉ cần bản thân tôi thôi, làm ơn cho tôi cuộc sống bình yên như lúc đầu được không?”
Hanaka cúi đầu. Rốt cuộc đang xảy ra chuyện vậy? Đột ngột cô ả tựa lưng ra ghế sau, nói nhàn nhạt:
- Này Thuỳ Linh! Tôi rất ghét cô, cứ tưởng như nếu tôi sống trên đời thì cô phải ở địa ngục. Tôi là Nữ thần quận chúa, nhan sắc so với cô không hề thua kém nhưng những gì tôi muốn đều thuộc về cô. Và rồi tôi tìm cách hại cô, làm đủ mọi thứ tồi tệ nhất để loại trừ cô. Tôi muốn thắng cô! Về tất cả mọi thứ!
- Cô gặp tôi để nói chuyện này à? Hay đến để cười nhạo tôi?
Không trả lời câu hỏi của nó, Hanaka chỉ lắc đầu cười. Gió đồng nội nhè nhẹ thôi làm giảm đi sự căng thẳng của hai cô gái.
- Sau này tôi mới biết dù cô có biến mất thì mọi chuyện cũng chẳng thay đổi. Và kẻ thua cuộc vẫn là Hanaka này! Đôi lúc tôi tự hỏi tại sao tôi lại thua một con ngốc như cô chứ?
Bốc hoả! Thật sự là đủ lắm rồi, “ngốc, ngốc, ngốc:” một tiếng ngốc, hai tiếng ngốc. Nó đâu phải là bao cát chứ, khác với trước đây nó luôn đặt lòng tự trọng, tự tôn của mình lên hàng đầu. Không thể chấp nhận được việc này, nó đằng hắng:
- Tôi ngốc chỗ nào?
- Ngốc khi không tin người mình yêu! Ngốc khi tự lừa dối mình! Một người như cô “ngốc” là nói giảm rồi! Thật ra……không phải Sawada làm việc đó với cô đâu! Tôi chắc chắn đấy bởi vì anh ấy chưa gặp lại cô đã bị ngất rồi! Có thể mọi chuyện là do Moroboshi mà ra cả!
Nó sững sờ, cổ họng tắc nghẹn. Theo lời vị Pháp thuỷ kia nói thì lời Hanaka là thật vậy Dai là kẻ gây ra tất cả mọi chuyện sao? Cậu bạn baby của nó sao có thể làm thế? Sao có thể bán đứng bạn bè như vậy? Nhưng người xung quanh đều cho mình là đúng, rằng lời mình là sự thật, vậy thì nó có thể tin ai?