• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Khanh Lạc ngồi trong xe ngựa yên lặng nhìn cầm phổ mà Mặc lão thái y cho, Cẩn Nhi cũng không có bình tĩnh như Tô Khanh Lạc, dọc theo đường đi đều ngồi liếc trộm quang cảnh trên đường.

“A, phía trước hình như có chuyện gì.” Cẩn Nhi cau mày nói.

“Mặc kệ là hắn có chuyện gì đi nữa, ngươi cứ yên tâm mà ngồi yên đi.” Tô khanh Lạc bất đắc dĩ nói, Cẩn Nhi này có lòng hiếu kỳ không tốt.

“Các vị lão gia phu nhân, van cầu các người hãy thu nhận Thanh Hà đi, Thanh Hà nguyện làm trâu làm bò cho ngài, báo đáp ân tình cho ngài.” Giọng nói quen thuộc truyền đến, Tô khanh Lạc hơi nhíu mày, vén một góc màn kiệu lên, quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.

“Cẩn Nhi, ngươi đi xuống xem một chút chuyện gì đã xảy ra.” Tô khanh Lạc phân phó nói

.

Cẩn Nhi xuống xe ngựa, đi vào trong đám người, nói mấy câu với một vị phụ nhân có bộ dáng giống đại thẩm, chỉ chốc lát sau liền trở lại.

“Tiểu thư, nghe nói vị cô nương này đang bán thân đã chôn cất cho phụ thân. Quỳ mấy canh giờ rồi, cũng không có ai chịu mua nàng ta.” Cẩn Nhi trả lời.

“Hả? Ta nhìn thấy bộ dáng của nàng cũng rất đẹp đẽ, nhìn rất thông minh lanh lợi, sao không ai chịu mua nàng ta?” Tô khanh Lạc nghi ngờ hỏi.

“Tiểu thư không biết đó thôi, cô nương này quy định giá tiền cho mình rất đắt đó, người nhà bình thường làm sao chịu xài nhiều tiền như vậy để mua một đứa nha hoàn, người nhà giàu có chút lại lo lắng gia thế của nàng ta không trong sạch. Kể từ đó, tất cả mọi người chỉ là nhìn xem là chính thôi.” Cẩn Nhi nói chi tiết tin tức mà lúc nãy mới thăm dò được cho Tô Khanh Lạc nghe.

“Ngươi có biết nàng ta ra giá bao nhiêu không?”

“Năm mươi lượng.”

“Vậy thì tốt, ngươi cầm 50 ngân lượng đi mua nàng đi.” Tô Khanh Lạc phân phó xong, không để ý đến nghi ngờ trong mắt của Cẩn Nhi, chậm rãi nhắm mắt phượng lại.

Cẩn Nhi thấy Tô Khanh Lạc không để ý tới mình nữa, biết là Tô Khanh Lạc đã quyết định rồi, cũng không tiện hỏi nữa, cầm lấy bạc đi đến chỗ Thanh Hà bán mình.

Rất nhanh Thanh Hà đã được Cẩn Nhi dẫn đến đây, nhìn thấy Tô khanh rơi, Thanh Hà rất là kinh ngạc, nàng ta không ngờ người ra tay rộng lượng mua mình lại chính là vị tiểu thư này, nhìn bộ dáng cũng chỉ mới mười ba mười bốn tuổi.

“Thanh Hà ra mắt tiểu thư, nô tỳ nguyện ý làm trâu làm ngựa, để tạ ơn tiểu thư chôn cất phụ thân giúp cho nô tỳ.” Thanh Hà “phịch” một tiếng quỳ trên mặt đất, khấu đầu thật mạnh một cái.

Tô Khanh Lạc tỉ mỉ quan sát thần sắc và cử chỉ của Thanh Hà từ khi nàng ta tới đây, nhìn thấy chân thành trong mắt của Thanh Hà không giống như giả: “Ngươi nhanh đứng lên đi, ta cũng chỉ là nhấc tay một cái thôi, không nhận nỗi tạ ơn như vậy của ngươi đâu. Xe chạy trên đường đã bắt đầu khởi động, không nên ở lâu, nếu như bây giờ ngươi rảnh thì trở về phủ với ta đi, thu xếp tốt rồi ta tự động sẽ cho ngươi về nhà an táng phụ thân của mình.”

Thanh Hà chùi nước mắt ở khóe mắt, liên tục nói vâng.

Tô Khanh Lạc không cần phải nói nhiều nữa, nhắm hai mắt lại, dựa vào đệm dựa nghỉ ngơi. Thanh Hà, có lẽ là ý trời, kiếp này để cho ta và ngươi gặp nhau trước, nếu như ngươi trung thành với ta, ta lsẽ không so đo chuyện của kiếp trước nữa, nhưng nếu như ngươi đối xử với ta giống như kiếp trước, thì thù mới hận cũ ta sẽ từng chút một trả lại hết cho ngươi.

Trở lại trong Vi Lạc Các, để Thúy Vu dẫn Thanh Hà đi trình diện với quản gia, Tô Khanh Lạc ngồi ở trong phòng thử gãy bản 《Tịch ngâm 》này.

《Tịch ngâm 》 được Thái hậu đời trước từng là tài nữ một thời ở Bắc Yên quốc soạn ra, được rất nhiều người ngưỡng mộ, không biết tại sao lại là tài nữ khuynh thành cuối cùng vào cung, người đời lại càng không thể nhìn thấy. 《Tịch ngâm 》dùng giai điệu nhẹ nhàng để kể lại chuyện xưa của một đôi nam nữ yêu nhau, giai điệu nửa phần trên dịu dàng vui sướng, khởi đầu vốn có thể so sánh với một đoạn tình yêu tốt đẹp; chỉ là này nửa phần sau, nghe nói lúc ấy Thái hậu trước diễn tấu khi còn chưa soạn ra, sau đó Thái hậu trước đã hoàn thành trọn bộ cầm phổ, cũng không có người có duyên nào có thể nghe được một bản 《Tịch ngâm 》 hoàn chỉnh thì không lâu sau đó lại biến mất ở trên đời.

Tô Khanh Lạc không ngờ đến đời này còn có thể có duyên mà nhìn thấy một phần của phổ này, hết sức vui mừng.

Tiếng đàn du dương từ ngón tay của nàng phát ra, trong Vi Lạc Các là một mảng ấm áp.

“Thúy Vu tỷ tỷ, ta nhìn thấy tiểu thư đeo mạng che mặt, trở về phòng cũng không lấy xuống, là tại sao vậy?” Thanh Hà cẩn thận nói.

“Suỵt --” Thúy Vu lập tức đặt ngón trỏ lên trước môi, ý bảo Thanh Hà im lặng, nhỏ giọng nói: “Khoảng thời gian trước tiểu thư bị hủy dung, nên phải mang mạng che mặt để che vết sẹo đi, chuyện của chủ tử ngươi cũng đừng có ý kiến gì, lần này ngươi nói trước mặt của ta là được rồi, không cần đi nhiều chuyện ở trước mặt củangười khác.”

Thanh Hà vội vàng ngậm chặt miệng, đôi mắt to đen nhánh liếc mọi người chung quanh một cái, phát hiện không có ai chú ý đến mình, lúc này mới yên tâm.

“Tiểu thư, lão nô nghe nói, hôm nay có một vị công tử đến phủ, nghe nói là ờ phủ Triệu Bá Hầu, nói chuyện rất lâu ở thư phòng của lão gia rồi mới rời khỏi.” Trần ma ma nói tin tức mà mình nghe cho Tô khanh rơi nghe, nếu như là lúc trước Trần ma ma cũng sẽ không thèm chú ý đến những thứ này, dù sao chuyện có người tới phủ tìm lão gia thương lượng chỉ là chuyện rất bình thường. Chỉ là Tô Khanh Lạc đã dặn dò bà, những chuyện này đều phải cẩn thận để ý, Trần ma ma cũng đặc biệt để ý nhiều đến.

“Ma ma có biết là nói về việc gì không?” Tô Khanh Lạc hỏi, nếu như là chuyện không liên quan đến nành thì chắc chắn Trần ma ma cũng sẽ không nhắc tới, bây giờ Trần ma ma lại nói với mình, chắc là có liên quan với mình.

“Lão nô cũng không rõ lắm, chỉ là nghe nói, hình như liên quan đến hôn sự của các tiểu thư trong phủ, lão nô đoán là vị công tử kia đến để cầu hôn, chỉ là không biết có liên quan đến vị tiểu thư nào.” Trần ma ma thành thực nói. Thư phòng là chỗ là quan trọng trong phủ, Trần ma ma có thể thăm dò được nhiều tin tức như vậy cũng đã không tệ rồi.

“Ta biết rồi.” Tô Khanh Lạc gật đầu một cái, nghĩ ngợi: Vị công tử của phủ Triệu Bá Hậu này chắc chắn chính là Triệu Thanh Nhiên, chỉ là lúc này Triệu Thanh Nhiên tới cầu hôn, thì sẽ là ai đây? Trong phủ chỉ có ba vị tiểu thư, một là Tô Khê Nguyệt, thứ hai là mình, còn có một người chính là Tam tiểu thư Tô Tĩnh Ninh do Tứ di nương sinh. Tuổi của ba tỷ muội không chênh lệch nhiều lắm, Tô Khê Nguyệt lớn nhất, nhưng mà cũng chỉ mới hơn 14 tuổi, mình cũng sắp tròn mười bốn tuổi rồi, chỉ có tuổi của Tô Tĩnh Ninh là hơi nhỏ hơn chút, mới mười ba tuổi rồi. Ba người họ không đủ tuổi để thành thân, nếu như là hứa hôn, thì cả ba người đều có thể.

Suy nghĩ một chút, trong lòng đã có đáp án.

Không suy nghĩ đến cái khác nữa, Tô Khanh Lạc quyết tâm đi xem sách thuốc.

“Tiểu thư, Thanh Hà đã tới gặp quản gia rồi, nô tỳ đã nói cho nàng ta biết ngài đã đồng ý cho nàng ta trở về chôn cất phụ thân rồi, ba ngày sau Thanh Hà sẽ trở lại.” Cẩn Nhi đi vào phòng, nhìn thấy Tô Khanh Lạc đang xem sách, đè thấp giọng nói xuống.

“Ừ, ta biết rồi, chờ nàng ta trở lại, liền để cho nàng ta làm nha hoàn tam đẳng ở ngoài viện đi.” Trong lòng của Tô Khanh sớm đã có tính toán.

Nghe thấy lời Tô Khanh Lạc nói, Cẩn Nhi lập tức giật mình, chẳng lẽ tiểu thư tốn 50 ngân lượng để mua một nha hoàn thô sử sao (nha hoàn làm việc vặt trong phủ ấy mọi người)?

“Bây giờ còn không biết nàng ta có thể tin tưởng được hay không, trước hết để cho nàng ta ở ngoài viện tôi luyện một chút, cũng tốt để cho ta nhìn thử xem năng lực của nàng ta thế nào, nếu như tốt thì sau này đề bạt lên cũng không muộn.” Tô Khanh Lạc nói một câu làm Cẩn Nhi khó hiểu. Thật ra thì thử Thanh Hà là thật, về phần năng lực của Thanh Hà, Tô Khanh Lạc làm sao có thể không biết, năng lực của Thanh Hà cũng không phải bình thường nha!

“Tiểu thư, Tam tiểu thư đến rồi!” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Thanh Du.

“Mời vào đây đi.” Nhìn thấy Tô Khanh Lạc khẽ gật đầu, Cẩn Nhi liền hiểu ý nói.

Tô Tĩnh Ninh từ ngoài cửa đi vào, bước đi nhẹ nhàng, mặc váy màu vàng có nhiều tầng, trên đầu cài hai cây trâm hình hoa đón xuân (hoa nở vào mùa xuân), cả người nhìn qua đơn thuần thanh khiết, thanh tú mà không có quyến rũ, vô cùng động lòng người. Mặc dù không có hơi thở xinh đẹp như đại gia khuê các bình thường, nhưng cũng được xưng tụng là tiểu nữ tử.

“Lạc nhi tỷ tỷ đang bận sao?” Tô Tĩnh Ninh mở miệng, giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng động lòng người.

“Chỉ là nhàm chán nên xem thi thư một chút thôi, muội muội sao lại rãnh rỗi tới đây vậy.” Tô Khanh Lạc cười khẽ nâng thi thư trong tay lên. Trước lúc Tô Tĩnh Ninh đi vào nàng đã thu lại cuốn sách thuốc, đổi thành bản thi từ ở trong tay.

“Muội ở trong viện buồn chán, muốn tới chỗ tỷ tỷ tìm chút niềm vui thơi, không mời mà tới, tỷ tỷ sẽ không ngại muội muội phiền chứ.” Tô Tĩnh Ninh cố làm ra bộ dáng đáng thương, chọc cho Tô Khanh Lạc cười một tiếng.

“Ninh Nhi chịu thân thiết với tỷ tỷ, tỷ tỷ tất nhiên vô cùng vui, muội muội luôn muốn một mình ở trong viện của mình, không cần câu nệ.” Tô Khanh Lạc thân thiết nói. Cô muội muội này, trong ngày thường ngược lại vô cùng yên tĩnh, ngày trước chưa từng thân thiết với mình như vậy, mình lại không phát hiện ra Tô Tĩnh Ninh lại là một người hoạt bát. Hôm nay không biết ngọn gió nào thổi, Tô Tĩnh Ninh lại chủ động tới thân thiết với mình, nếu như nàng ta không có tâm tư gì khác, Tô Khanh Lạc vẫn sẽ rất nguyện ý thân thiết với nàng ta.

Tô Tĩnh thà thấy Tô Khanh Lạc nói như vậy, cũng không khách khí nữa, ở trong phòng của Tô Khanh Lạc sờ tới sờ lui, nhìn tới nhìn lui một chút.

“Tỷ tỷ, ngươi biết đánh đàn sao?” Tô Tĩnh Ninh nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt của cổ để trên kệ một chút, trong mắt hiện lên vẻ hâm mộ.

“Ta cũng vậy chỉ là biết được một chút, chỉ là chút tài mọn thôi.” Tô Khanh Lạc cười nhạt.

“Tỷ tỷ thật tốt, cái gì cũng biết, không giống muội muội, không có ưu điểm gì.” Ánh mắt của Tô Tĩnh Ninh chợt tối sầm lại.

Để ý tới mất mát trong mắt của Tô Tĩnh Ninh, Tô Khanh Lạc cũng có chút thương tiếc. Từ xưa đích và thứ đề được phân rõ ràng, người nhà bình thường chỉ cho mời sư phụ dạycầm kỳ thi họa cho đích nữ. Mặc dù Tô Khanh Lạc đã sớm mất mẫu thân, nhưng Tô Duy cũng không có để Tô khanh Khanh Lạc chịu uất ức ở phương diện này, mà Tô Khê Nguyệt vốn là được cưng chiều, lại có nhà ngoại tổ mẫu ủng hộ, đãi ngộ không thua gì đích nữ, lại càng không có chịu thiệt ở những thứ này. Như vậy, chỉ có Tô Tĩnh Ninh do Tứ di nương sinh không quyền không thế nên chưa từng học qua những thứ này.

“Nếu như muội muốn học, sau này tới viện của tỷ đi, nếu như không ngại, tỷ cũng có thể chỉ điểm muội một ít.” Tô Khanh Lac an ủi.

Tô Tĩnh Ninh rất là cảm kích, cũng nở nụ cười: “Tỷ tỷ sau này cũng không nên ngại Ninh Nhi phiền đó.”

Tô Tĩnh Ninh lại ngồi một lát, hàn huyên với Tô Khanh Lạc một chút thì đi về.

Tô Khanh Lạc nhìn chỗ mà Tô Tĩnh Ninh ngồi lúc nãy, lẳng lặng trầm tư. Trước kia Tô Tĩnh Ninh ít tiếp xúc với mình, cho dù xuất hiện ở trong tầm mắt cũng luôn biến mất trong đám người. Nếu như không phải hôm nay chủ động tới thân cận với mình, chắc hẳn nàng cũng không nhớ ra cô muội muội này. Theo lời nói cử chỉ lúc nãy của Tô Tĩnh Ninh, thì xem ra Tô Tĩnh Ninh ngược lại cũng không phải là một người bình thường. Xem ra, mình cần phải lưu ý nhiều hơn rồi.

“Tiểu thư, Tam tiểu thư có chuyện gì vậy?” Trần ma ma từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy được Tam tiểu thư đi từ Vi Lạc Các ra, liền hỏi thẳng.

“Nàng ta ngược lại không có gì chuyện, chỉ là tới tìm ta hàn huyên một chút, cũng chỉ là muốn tỷ muội gần gũi thân mật một chút thôi. Ma ma ngài nên yên tâm đi, Lạc Nhi biết chừng mực mà.” Tô Khanh Lạc cho Trần ma ma một ánh mắt yên tâm, đối với sự lo lắng của Trần ma ma, trong lòng của Tô Khanh Lạc rất rõ ràng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK