“Lạc Nhi, muội phải chăm sóc tốt chính mình, nếu như có xảy ra chuyện gì thì lập tức sai người đến báo cho huynh biết, biết không.” Mặc dù Tống Nam lo lắng cho Tô Khanh Lạc, cũng chỉ có thể rời đi trước.
Tô Khanh Lạc xoay người đi về phía Thiến Nhi, nhưng lại bị một vật thể không rõ từ trên trời rơi xuống ngăn cản ở trước người, Tô Khanh Lạc bị dọa sợ đến mức run rẩy. Đến khi Tô Khanh Lạc bình tĩnh lại, mới nhìn rõ bóng người đứng trước mặt.
“Chậc chậc, Tô nhị tiểu thư thật đúng là sức quyến rũ vô hạn nha!” Thiên Mục Ca nhìn về phía phương hướng Tống Nam rời khỏi, hàm ý nói.
“Tiểu nữ có tài đức gì, có thể được công tử khen ngợi như thế. Nếu như nói đến sức quyến rũ, ai có thể sánh bằng Thiên công tử chứ? Nhưng mà, hôm nay tiểu nữ mới biết, Thiên công tử được nhiều thiếu nữ yêu thích lại có sở thích nghe lén người khác nói chuyện!” Tô Khanh Lạc hơi giận nói.
Thiên Mục Ca không để ý chút nào đến chuyện Tô Khanh Lạc đang tức giận, tùy ý ngáp một cái: “Bản công tử cũng không muốn nghe các ngươi nói chuyện yêu đương, ta chỉ là ngủ ở trên cây này thôi, nếu như biết sẽ quấy rầy các ngươi như vậy bản công tử đã cố gắng đế mình ngủ thật say.” Nói xong chỉ chỉ vào cây đại thụ kế bên, bày ra dáng vẻ ý là ta rất vô tội.
Mặc dù Tô Khanh Lạc tức giận nhưng cũng không thể nói gì hơn, chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ với Thiên Mục Ca.
“Vậy tiểu nữ cũng không quấy rầy mộng đẹp của Thiên công tử nữa!” Tô Khanh Lạc tức giận rời khỏi.
Thiên Mục Ca nhìn dáng vẻ thở hỗn hển vì tức của Tô Khanh Lạc, tà mị cười một cái: “Nha đầu này, thế nào lại hay thích tức giận như vậy nhỉ, aiz, bản công tử đi về ngủ.”
Bên trong Chiêu Hoa cung.
“Nương nương, người bên Quỳnh Hoa cung truyền tin tức đến.” Một người ăn mặc giống như một ma ma quản sự đi vào.
“Bên kia nói thế nào?” Thần Quý Phi nằm trên giường Quý phi để cung nữ ở bên cạnh chăm sóc móng tay cho mình.
“Hồi bẩm nương nương, nói là mỗi ngày vị Tô nhị tiểu thư này ở trong Quỳnh Hoa châm cứu cho Quỳnh Phi nương nương, Quỳnh Phi nương nương cả ngày đều trốn ở trong tẩm điện, không chịu gặp ai hết, ngay cả Hoàng thượng đến cũng không chịu gặp mặt.” Dịch Thu cung kính nói
“Có nói hiệu quả như thế nào hay không?” Thần Quý Phi cau mày nói.
“Trong tẩm cung của Quỳnh Hoa cung chỉ có Thiến Nhi và Tô nhị tiểu thư có thể đi vào, ngay cả con kiến cũng không cho vào, vì vậy, cũng không dò la được gì.” Dịch Thu có chút lo lắng nhìn Thần Quý Phi, chỉ sợ nương nương sẽ lại tức giận nữa rồi.
Quả nhiên, Thần Quý Phi nghe thấy vậy lập tức rút tay về, ngồi dậy. Cung nữ giúp Thần Quý Phi chăm sóc móng tay không nghĩ rằng Thần Quý Phi sẽ đột nhiên rút tay về, không cẩn thận làm cho tay của mình bị thương, nhưng cũng không hề nói tiếng nào mà lui sang một bên.
“Đồ vô dụng! Ngay cả cái tin tức cũng dò la được!” Thần Quý Phi đứng dậy, đi tới trước gương đồng ngồi xuống.
Cung nữ ở bên cạnh tinh mắt tiến lên giúp Thần Quý Phi búi tóc.
“Búi một kiểu nhìn tự nhiên một chút, không cần quá cầu kỳ.” Thần Quý Phi rũ mắt xuống nói.
“Vâng, nô tỳ sẽ búi kiểu Lưu Tinh Truy Nguyệt kế cho nương nương.” Hai mắt cung nữ kia nhìn một vòng một cái, lập tức có chủ ý.
Mấy cung nữ cùng nhau trang điểm tốt cho Thần Quý Phi trang điểm hảo, lại lấy ra váy lụa mỏng màu tím nhạt.
“Đi Triêu Dương điện.” Thần Quý Phi hài lòng nhìn người trong gương, cùng cùng trên mặt mới có chút vui vẻ.
“Bãi giá đến Triêu Dương điện!” Đại thái giám của Chiêu Hoa cung kêu to.
Thần Quý Phi ngồi lên kiệu đi, nghĩ lại mọi thứ trong kế hoạch, khóe môi cong lên nụ cười đắc ý.
“Nô tì thỉnh an Hoàng thượng.” Thần Quý Phi dịu dàng hành lễ một cái.
Hoàng thượng ngẩng đầu lên, đang muốn nói bình thân, nhưng lúc nhìn đến Thần Quý Ph, lời nói đều dừng ở trong cổ họng.
Hôm nay Thần Quý Phi khiến cho hai mắt của Hoàng thượng tỏa sáng. Không giống bình thường trang điểm đậm, bây giờ chỉ trang điểm mỏng nhẹ nhàng, so với trước kia càng khiến cho hai mắt của người ta tỏa sáng. Đúng như một câu thơ nói: Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu khắc (*). Thật sự là đẹp mà không tục, mị hoặc mà không lẳng lơ.
(*) Câu thơ này ý nói là nước trong thì sẽ co phù dung, tự nhiên giống như điêu khắc.
Thần Quý Phi thấy ánh mắt của Hoàng thượng đang nhìn mình si mê, trong lòng đã sớm hồi hộp, cười thẹn thùng.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng?” Phúc công công nhìn thấy bộ dạng si ngốc của Hoàng thượng, có chút bất đắc dĩ cười khẽ, ở một bên nhẹ nhàng nhắc nhở.
Lúc này Hoàng thượng mới phản ứng được là mình còn chưa có để cho Thần Quý Phi đứng dậy, vội vàng nói: “Ái phi mau mau đứng dậy.”
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Thần Quý Phi thẹn thùng đứng dậy, đi tới trước mặt Hoàng thượng.
Hoàng thượng nhìn Thần Quý Phi không chớp mắt, cho đến khi Thần Quý Phi đi tới bên cạnh, một tay kéo Thần Quý Phi vào trong ngực.
“Hoàng thượng...” Thần Quý Phi thẹn thùng nói, tựa đầu vào ngực của Hoàng thượng.
Hoàng thượng nghe thấy giọng nói của Thần Quý Phi mang theo quyến rũ mềm mại, trái tim đã sớm tan chảy, không kìm được tựa đầu vào cổ của Thần Quý Phi: “Hôm nay ái phi thơm quá!”
Nhóm cung nữ và thái giám ở bên cạnh cũng biết điều thối lui ra ngoài cửa.
Trên mặt Thần Quý Ph nhiễm lên một tầng màu đỏ, thẹn thùng nói: “Ghét, người ta rất dễ xấu hổ nha.” (Lời Editor: ôi nổi da gà quá)
“Hả, phải vậy không? Để cho trẫm nhìn kỹ xem, ái phi xấu hổ chỗ nào.” Hoàng thượng cười đùa xoay mặt của Thần Quý Phi lại, đối diện với mình. Bốn mắt nhìn nhau, sóng ngầm lưu chuyển, tình cảm quanh quẩn ở trên mặt của hai người.
Hoàng thượng một phen ôm lấy Thần Quý Phi, đi vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt Thần Quý Phi ở trên giường rồng. Cúi thấp thân thể xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi của Thần Quý Phi, tay cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng cởi vạt áo của Thần Quý Phi ra. Thần Quý Phi thẹn thùng đáp lại, đầu lưỡi mềm mại của Thần Quý Phi làm dấy lên một ngọn lửa ở bụng dưới của Hoàng thượng, một tay kéo áo ngoài của Thần Quý Phi ra, đang định tiếp tục.
“Hoàng thượng, Quỳnh Hoa cung báo lại, Quỳnh Phi nương nương khỏi bệnh rồi!” Phúc công công ở ngoài cửa nói.
Tay của Hoàng thượng tay lập tức ngừng lại. Do dự một chút, đứng dậy ngồi ở mép giường, sửa sang lại y phục vừa mới cởi ra, nói với Thần Quý Phi: “Ái phi tạm thời đi về trước đi, Quỳnh Phi bị bệnh, đã nhiều ngày không gặp trẫm, trẫm đi xem Quỳnh Phi một chút, buổi tối trẫm sẽ đi xem nàng.”
“Hoàng thượng đi thong thả.” Thần Quý Phi dịu dàng nói.
Chờ đến khi Hoàng thượng đi khỏi Triêu Dương điện, Dịch Thu mới đi đi vào trong điện, thấy Thần Quý Phi ngồi ở mép giường, dè dặt nói: “Nương nương, bây giờ đi về sao?”
Sắc mặt của Thần Quý Phi âm trầm nhìn mặt đất, tay phải gắt gao nắm chặt rèm giường: “Trở về!”
Lúc này Dịch Thu mới đi lại gần, cẩn thận sửa sang lại y phục và đồ trang sức cho Thần Quý Phi.
“Ngươi sai người ta đi Quỳnh Hoa cung bên kia thăm dò đi, mặt của Quỳnh Phi có phải thật sự đã khỏi rồi hay không.” Thần Quý Phi lạnh lùng nói.
“Dạ.” Dịch thu đi tới phía sau kiệu, nói nhỏ với một tiểu thái giám mấy câu, tiểu thái giám này lập tức đi Quỳnh Hoa cung.
Tiện nhân, lại phá hư chuyện tốt của ta! Trong lòng Thần Quý Phi oán hận nói, đáy mắt nổi lên tia âm lãnh.
“Hoàng thượng giá lâm!” Tiểu thái giám của Quỳnh Hoa cung vừa nhìn thấy người đến là Hoàng thượng, lập tức hưng phấn hô lên.
Những ngày qua trên mặt của Quỳnh Phi nương nương nổi lên chấm đỏ, nhóm cung nhân cũng đang nghị luận sợ là bệnh lần này không được tốt lắm, Quỳnh Phi nương nương lại không chịu gặp Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng không tới nữa. Tất cả mọi người đều cho là Quỳnh Phi nương nương sẽ bị thất sủng, sau đó tất cả cung nữ và thái giám của Quỳnh Hoa cung cũng sẽ không được đối đãi tốt nữa. Bây giờ cuối cùng tốt rồi, Hoàng thượng đã tới, bồ tát phù hộ mà!
“Ái phi!” Hoàng thượng bước nhanh đi vào trong điện, liếc mắt liền nhìn thấy Quỳnh Phi đang ngồi ở trước mặt.
Quỳnh Phi vội vàng buông ra trà trong tay ra, đứng dậy thỉnh an với Hoàng thượng.
Hoàng thượng nhanh chóng đỡ lấy quỳnh đang muốn cong người hành lễ: “Ái phi miễn lễ.”
Quỳnh Phi cười ngước mắt nhìn Hoàng thượng, chấm đỏ trên mặt đã sớm biến mất hoàn toàn, không có để lại bất kỳ dấu vết nào.
Hoàng thượng nhìn dung nhan xinh đẹp trước sau như một của Quỳnh Phi, cảm thấy cực kỳ vui mừng, ôm Quỳnh Phi đi ghế ngồi xuống.
“Mậu Sơn, ngươi giúp ái phi kiểm tra chính xác một chút đi, bệnh thật sự khỏi rồi sao?” Hoàng thượng nói với Mậu thái y đang quỳ trên đất.
“Hồi bẩm hoàng thượng, thần đã kiểm tra lại chẩn mạch cho Quỳnh Phi nương nương, đúng là đã khỏi rồi.” Mặc dù rất không muốn thừa nhận, Mậu thái y cũng chỉ có thể thành thật nói.
“Ha ha!” Long nhan của Hoàng thượng cực kỳ vui mừng.
Tiếp theo nhìn Tô Khanh Lạc ở bên cạnh Mậu thái y: “Không nghĩ tới ngươi cũng có chút bản lãnh, ngay cả Mậu thái y cũng không thể chữa khỏi, vậy mà ngươi lại có thể chữa khỏi! Mậu Sơn ơi Mậu Sơn, theo trẫm thấy, ngươi vị trí thái y này của ngươi sợ là phải thay người rồi.” Câu nói cuối cùng là nhìn Mậu thái y mà nói.
“Vi thần vô năng.” Mậu thái y xấu hổ nói.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, chuyện này không thể trách Mậu thái y, thần nữ cũng chỉ là trùng hợp nhìn thấy qua phương pháp trị mà thôi, cũng không thông hiểu về y thuật mấy. Bàn về là y thuật, vẫn là Mậu thái y tốt nhất.” Tô Khanh Lạc nói.
“Đã như vậy, Mậu sơn ngươi lui xuống trước đi.” Lúc này tâm tình của Hoàng thượng vô cùng tốt, cũng không so đo chuyện của Mậu thái y, Mậu thái y vội vàng lui xuống.
Lúc này Hoàng thượng mới tỉ mỉ quan sát Tô Khanh Lạc. Bàn về dáng người, chỉ thấy dáng người của Tô Khanh Lạc vóc nhỏ nhắn thon gầy, thắt lưng giống như liễu, khí chất vô cùng tốt. Chỉ là dung mạo...
“Tại sao ngươi lại mang khăn che mặt?” Hoàng thượng nghi ngờ nói, trong lòng thật sự vô cùng tò mò, khuôn mặt dưới mạng che mặt của Tô Khanh Lạc là như thế nào.
Tô Khanh Lạc hơi chần chờ một chút, do dự nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, thần nữ vô ý ăn nhầm đồ ăn, dung mạo bị hủy, nên phản đeo mạng che mặt.”
Hoàng thượng nghe vậy, biết mình chạm đến nỗi đau của Tô Khanh Lạc, nên không nhắc lại chuyện này nữa. Thầm nói đáng tiếc, từ mặt mũi của Tô Khanh Lạc mà xem, nếu như gương mặt không bị hủy, nói vậy cũng là một đại mỹ nhân.
“Ngươi đã chữa khỏi cho Quỳnh Phi, trẫm tạm tha tội chết cho tỷ tỷ của ngươi. Chỉ là, nàng ta khiến cho ái phi của trẫm chịu nhiều thống khổ như vậy, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Liền thưởng cho nàng ta 20 đại bản đi!” Hoàng thượng suy nghĩ một chút, mở miệng nói.
“Đa tạ hoàng thượng!” Tô Khanh Lạc lập tức khấu đầu tạ ơn.
Quỳnh Phi liếc mắt nhìn Tô Khanh Lạc ở trên mặt đất, tay ngọc thon dài chạm nhẹ lên tay của Hoàng thượng: “Hoàng thượng, theo nô tì thấy, ngài còn quên ban thưởng cho một người nha.”
“Hả? Trẫm nên thưởng cho ai?” Hoàng thượng kéo tay của Quỳnh Phi lại, khẽ vuốt ve.
“Hoàng thượng ngài nghĩ xem, Tô đại tiểu thư làm hại nô tì chịu tội như vậy, nên phạt! Nhưng mà Tô nhị tiểu thư cũng không phạm lỗi gì cả, không chỉ chữa khỏi mặt cho nô tì, còn có tình có nghĩa như vậy, mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng để cứu tỷ tỷ ủa mình. Hoàng thượng cảm thấy không nên ban thưởng sao?” Quỳnh Phi cười dịu dàng nói.
“Đúng, ái phi nói rất có đạo lý, đã như vậy, vậy thì thưởng thôi!” Hoàng thượng gật đầu một cái, nói tiếp: “Nhưng mà, trẫm còn chưa nghĩ ra nên thưởng cho nàng ta cái gì.”
Quỳnh Phi hiểu rõ cười một tiếng, âm thầm trao đổi ánh mắt với Tô Khanh Lạc, nói tiếp: “Không dối gạt hoàng thượng, mấy ngày nay Tô nhị tiểu thư chữa trị cho thần thiếp, thần thiếp và Tô nhị tiểu thư rất là hợp ý, người có tình nghĩa giống như Tô nhị tiểu thư như vậy, ngài thưởng một chút đồ bình thường cũng không có ý nghĩa, không bằng phong hào cho nàng ấy, cũng để nàng ấy có thể thường xuyên vào cung tâm sự với thần thiếp.”
Hoàng thượng nghe xong, lấy tay nhéo nhẹ mũi của Quỳnh Phi một chút rồi nói: “Tiểu hồ ly, nàng đã sớm nghĩ kỹ rồi sao.”
Quỳnh Phi ủy khuất nói: “Vẫn là Hoàng thượng thông minh, một cái liền nhìn thấu ý định của của đem thần thiếp.”
Hoàng thượng bị Quỳnh Phi ủy khuất bộ dạng chọc cho hồi hộp: “Hảo hảo hảo! Trẫm theo ý ngươi nói.”
“Vậy thì ban thưởng Chính Ngũ phẩm lệnh thị(*) đi. Lại là một nữ nhân, không cần làm chuyện gì, sau này nàng muốn gặp nàng ta thì trực tiếp cho mời nàng ta vào cung là được.” Hoàng thượng hơi suy tư một chút, mở miệng nói.
(*) Cấp bậc của phụ nữ thời đó.
“Tạ ơn hoàng thượng!” Tô Khanh Lạc và Quỳnh Phi cùng nhau tạ ơn.