Lúc này nam tử mang mặt nạ bạc mới nhớ tới buông Tô Khanh Lạc ra.
Tô Khanh Lạc hung tợn trừng mắt nhìn nam tử mang mặt nạ bạc một cái: “Mặc dù không biết tại sao công tử lại tới Tô phủ ta, nhưng mời công tử mau rời đi, nếu không, đừng trách ta gọi người đến!”
Nam tử mang mặt nạ bạc cười nói: “Tô tiểu thư đây là đang quan tâm ta sao, tại hạ vô cùng cảm kích nha!”
Tô Khanh Lạc nhấc góc váy lên, nhấc chân hung hăng đạp lên chân của nam tử mang mặt nạ bạc.
Nam tử mang mặt nạ bạc bị Tô Khanh Lạc dẫm một cái, thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
“Lưu manh!” Tô Khanh Lạc buông góc váy ra, xoay người rời đi.
Nam tử mang mặt nạ bạc nhìn bóng dáng Tô Khanh Lạc rời đi, bất đắc dĩ lầm bầm lầu bầu: “Thế nào mỗi lần đều như vậy chứ……”
Tô Khanh Lạc về đến Vi Lạc Các, nhìn thấy Cẩn Nhi và Thanh Du đang làm may vá, tròng mắt chuyển động, cười nói: “Cẩn Nhi, ngươi có phải không có chuyện gì làm hay không.”
Cẩn Nhi nhìn biểu tình đáng khinh của Tô Khanh Lạc, có chút im lặng nuốt nước miếng, là nàng bị ảo giác sao? Sao nàng lại cảm thấy, tiểu thư cười rất gian trá nha……
“Nô tỳ, nô tỳ không phải đang thêu túi tiền cho tiểu thư sao.” Cẩn Nhi nhanh trí giơ túi tiền đang thêu được một nữa ở trong tay lên.
Tô Khanh Lạc nghe vậy, trong nháy mắt mặt xụ xuống, không vui nói: “Cẩn Nhi, ngươi thật sự có việc sao?”
Cẩn Nhi nhìn thấy sắc mặt của Tô Khanh Lạc thay đổi, lập tức nói: “Nô tì không có việc gì! Tiểu thư muốn làm gì?”
Tô Khanh Lạc thấy chiêu này quả nhiên hữu dụng, trong lòng đắc ý cười, ra hiệu Cẩn Nhi để gần lỗ tai lại, ở bên tai Cẩn Nhi nói nhỏ mấy câu.
“Cái gì!” Cẩn Nhi sợ tới mức la lên một tiếng, không thể tin nhìn Tô Khanh Lạc, Thanh Du ở bên cạnh cũng bày ra vẻ mặt tò mò.
“Tiểu thư, như vậy không tốt lắm đâu……” Cẩn Nhi khó xử nói.
Tô Khanh Lạc an ủi nói: “Chỉ một lát thôi, yên tâm, sẽ không bị phát hiện.” Nói xong làm ra dáng vẻ ngươi không đáp ứng ta, ta sẽ tức giận cho ngươi xem.
Cẩn Nhi bất đắc dĩ gật đầu, bây giờ Trần ma ma cũng đã trở lại, trong viện có người chăm sóc, cũng yên tâm một chút.
Cẩn Nhi đi ra ngoài một lát, cầm hai bộ quần áo trở lại: “Tiểu thư, y phục tới.”
Tô Khanh Lạc cầm lấy y phục Cẩn Nhi lấy tới, ướm thử ở trên người mình, vừa lòng gật đầu: “Lớn nhỏ vừa người.”
Cẩn Nhi đắc ý nói: “Ta thật vất vả mới tìm được bộ nam trang nhỏ người như vậy mà, đương nhiên vừa người rồi!”
Tô Khanh Lạc cho Cẩn Nhi một cái nhìn xem thường: “Mau mau thay, lát nữa chúng ta để Thanh Du dẫn người rời đi, rồi len lén từ góc tường đi ra ngoài.”
Thanh Du ở một bên đã sớm nhìn ngây người, tiểu thư đây là muốn làm gì? Lấy y phục của nam nhân tới làm gì……
“Nhưng mà tiểu thư, chúng ta làm sao đi ra ngoài nha?” Cẩn Nhi nghi hoặc nói.
“Đừng quên, ta còn có bọn Mạc Phong nha!” Tô Khanh Lạc đắc ý nói.
Lúc này Cẩn Nhi mới nhớ tới Tần lão thái gia có an bài mấy ám vệ cho Tô Khanh Lạc. Cũng không trách Cẩn Nhi không nhớ nổi bọn họ, chỉ là đám người Mạc Phong thân là nam nhân thật sự không thích hợp thường xuyên xuất hiện ở bên cạnh Tô Khanh Lạc, ngày thường bọn họ đều là ẩn ở chỗ tối bảo vệ, thế cho nên ngay cả Cẩn Nhi cũng đều quên mất sự tồn tại của bọn họ.
Tô Khanh Lạc và Cẩn Nhi thay tốt y phục, dưới sự trợ giúp của Thanh Du, chỉ sau chốc lát Vi Lạc Các liền có nhiều hơn hai vị công tử văn nhã.
“Tiểu thư, ngài mặc nam trang cũng rất xinh đẹp đó.” Cẩn Nhi si ngốc nói.
Tô Khanh Lạc vỗ nhẹ nhẹ một chút Cẩn Nhi đầu: “Gọi công tử!”
“Vâng, công tử!” Cẩn Nhi cười nói.
Thanh Du ở một bên nhìn Tô Khanh Lạc, đồng ý gật đầu, nếu như không nhìn vết sẹo kia, dáng vẻ của tiểu thư nhất định là rất đẹp, chỉ là…… Nếu như không có vết sẹo này vẫn là tốt nhất!
Tô Khanh Lạc nhìn đến thương tiếc trong mắt của Thanh Du, nhưng mà nàng cũng không muốn để cho Thanh Du biết được chuyện nàng giả bộ bị hủy dung, đến cùng bây giờ nàng vẫn không thể nói là đã toàn tin tưởng Thanh Du, hơn nữa người chuyện này càng ít càng tốt.
“Được rồi, chúng ta xuất phát đi.” Tô Khanh Lạc nói xong đi đến bên cửa sổ nhẹ gọi một tiếng: “Mạc Phong.”
“Tiểu thư có chuyện gì?” Giọng nói của nam tử từ phía sau truyền đến.
Cẩn Nhi và Thanh Du bị nam nhân đột nhiên xuất hiện trong phòng làm hoảng sợ.
“Ngươi từ nơi nào đi ra vậy? Chẳng lẽ…… Ngươi vẫn luôn núp ở trong phòng tiểu thư?” Vẻ mặt Cẩn Nhi sợ hãi nhìn Mạc Phong, giống như là đang gặp quỷ.
Mạc Phong bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Cẩn Nhi một cái, mấy ngày nay đi theo tiểu thư, Mạc Phong cũng phát hiện, tiểu nha hoàn này, quá ngốc.
“Thuộc hạ vẫn luôn ở ngoài canh chừng, lúc nãy cũng là từ bên ngoài đi vào.” Mạc Phong nói với Tô Khanh Lạc.
“Ừ.” Tô Khanh Lạc gật gật đầu: “Ngươi mang ta và Cẩn Nhi ra Tô phủ đi, đừng để người khác phát hiện.”
“Tuân lệnh.” Mạc Phong đáp.
Thanh Du đi ra ngoài cửa hấp dẫn lực chú ý của bọn nha hoàn trong viện.
“Tiểu thư, đắc tội.” Mạc Phong nói.
Vừa dứt lời, Tô Khanh Lạc và Cẩn Nhi liền bị mang đi, bay nhanh ra phòng, nháy mắt, hai người đã ở bên ngoài Tô phủ.
“Oa, thật là lợi hại!” Cẩn Nhi ngây ngốc nói, vẻ mặt sùng bái nhìn Mạc Phong.
Mạc Phong vẫn lạnh lùng như cũ, không thèm để ý tới bộ dáng hoa si của Cẩn Nhi. Thân là ám vệ, khinh công phải là tốt nhất, chút lòng thành này thì tính là gì.
Cẩn Nhi nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Mạc Phong, ở trong lòng rủa thâm: Núi băng đang ghét, cũng chỉ có cái biểu tình này.
Tô Khanh Lạc mang theo Cẩn Nhi tránh cửa của Tô phủ đi tới trên đường, Mạc Phong lại lặng lẽ ẩn trở về chỗ tối.
“Tiểu thư, chúng ta đi ra ngoài làm gì vậy?” Cẩn Nhi hiếu kỳ nói.
Tô Khanh Lạc lột xuống vết sẹo trên mặt, bây giờ ra tới bên ngoài còn mang vết sẹo trên mặt quá khiến người khác chú ý, lúc nãy để Thanh Du trang điểm cho chính mình “Thô ráp” một chút, hiện tại sau khi lột vết sẹo ra cũng chỉ là một tên thiếu niên có chút anh tuấn, cũng không khiến người khác chú ý nhiều.
“Cũng không có gì, đi dạo khắp nơi mà thôi.” Tô Khanh Lạc nói. Kỳ thật hôm nay ra ngoài cũng là quyết định nhất thời, chẳng qua Tô Khanh Lạc đã sớm có tính toán mua cửa hàng, dù sao đồ cưới mà mẫu thân lưu lại vẫn là không dùng thì tốt hơn, dù sao thì có một cửa hàng cũng sẽ có bạc thu vào, về sau có làm chuyện gì cũng dễ dàng hơn một chút.
“Ha ha, khách quan, ngài có muốn vào nhìn xem một chút hay không?” Một thanh âm vang dội truyền đến.
“Có bệnh!” Đáp lại chính là tiếng gầm giận dữ.
Tô Khanh Lạc và Cẩn Nhi định thần nhìn lại, một người có dáng vẻ của tên sai vặt đứng trước một y quán, đang gào to với người qua đường.
Cẩn Nhi “Phụt” một tiếng cười ra: “Tiểu thư, người này có bệnh đi, lại không phải trà lâu hay khách điếm, nào có ai mời gọi người khác vào y quán chứ, đáng đời bị người ta mắng.”
Tô Khanh Lạc cũng là khẽ mỉm cười, lại nhìn thấy vẻ mặt ảo não của tên sai vặt, chắc là không mời được ai rồi.
Hơi suy nghĩ một chút, Tô Khanh Lạc đi lên phía trước, tên sai vặt vừa nhìn thấy có người đến đây, trên mặt lập tức tươi cười như hoa: “Vị công tử này, mời vào bên trong mời vào bên trong!”
Cẩn Nhi nghi hoặc đi theo Tô Khanh Lạc vào y quán.
Đây là một y quán không lớn không nhỏ, đồ trang trí bên trong cũng có chút lâu đời, nói vậy cũng là một y quán đã kinh doanh được nhiều năm. Trong y quán có một cái thiếu niên mặc thanh y ngồi, bộ dáng của thiếu niên và Tô Khanh Lạc không chênh lệch bao nhiêu, trong tay đang cầm một quyển sách nghiêm túc nhìn.
“Thiếu gia! Có khách nhân tới!” Tên sai vặt nhìn thấy thiếu niên còn đang đọc sách, có chút bất đắc dĩ nói.
Thiếu niên nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu, ước chừng là ngày thường y quán cũng không mấy người đến đi.
Nhìn thấy người tới, thiếu niên cười nói: “Không biết công tử đến bốc thuốc hay là xem bệnh?”
Sau khi Tô Khanh Lạc nhìn thấy khuôn mặt của thiếu niên, hơi kinh ngạc, kiếp trước Tô Khanh Lạc có gặp qua khuôn mặt này một lần, chỉ là khuôn mặt đó so khuôn mặt trước mắt này thành thục hơn nhiều. Nếu như thiếu niên trước mắt nàng thật sự là người nọ, thì ngược lại Tô Khanh Lạc có chút hiểu sự si mê đối với sách của thiếu niên này. Kiếp trước, khuôn mặt này, chính là khuôn mặt của tân khoa Trạng Nguyên nha!
“Nếu như ta nói, ta vừa không bốc thuốc, cũng không xem bệnh thì sao?” Tô Khanh Lạc bình tĩnh nói.
Thanh y thiếu niên vi giật mình, sau đó cười nói: “Vậy xin hỏi công tử tới y quán của tại hạ, là vì chuyện gì?”
Tô Khanh Lạc khẽ đánh giá quan sát y quán này, chỉnh thể mà nói thì vẫn không tồi, rất có thể là thiếu niên này không có tài kinh doanh cho nên sinh ý của quán mới ế ẩm như vậy.
“Ta muốn mua y quán của ngươi.” Tô Khanh Lạc mỉm cười nói.
Tên sai vặt đứng bên cạnh thiếu niên vừa nghe, trên mặt vô cùng rối rắm, rốt cuộc lại có người tới mua y quán, nhưng mà thiếu gia……
Quả nhiên, lời thiếu niên nói chứng thực suy nghĩ cũa tên sai vặt: “Vậy công tử sợ là phải thất vọng rồi, mặc dù y quán này không có gì sinh ý, nhưng y quán này chính là của tổ tông truyền lại, thứ cho tại hạ không thể bán nó cho công tử.”
Tô Khanh Lạc nghe vậy, hơi suy tư một lát, ngẩng đầu nói: “Không bằng như vậy đi! Dù sao ta mua y quán này cũng là muốn mở một y quán mới, không bằng chúng ta hợp tác. Y quán vẫn là của ngươi, nhưng mà phải khai trương một lần nữa, ta và ngươi cùng kinh doanh, đồng thời cung cấp tiền tài giúp đỡ y quán, nếu như thu được lãi thì chia đôi năm năm, như thế nào?”
Thiếu niên nghe Tô Khanh Lạc nói xong, vô cùng rối rắm.
Tên sai vặt nhìn dáng vẻ rối rắm của thiếu niên, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, dù sao y quán vẫn là của chúng ta, không bằng thử biện pháp của vị công tử này một chút, như vậy ngươi cũng sẽ an tâm mà đọc sách.”
Thiếu niên suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy tên sai vặt nói có lý, đồng ý nói: “Được, vậy thì cứ làm theo công tử nói.”
Tô Khanh Lạc cười cười, gật đầu.
“Tại hạ là Bách Hãn Chi, không biết đại danh của công tử là gì?” Thiếu niên chắp tay nói.
Tô Khanh Lạc nghe thấy tên của thiếu niên, càng xác định suy đoán lúc trước. Khẽ suy tư một chút, mở miệng nói: “Ngươi kêu ta là Vân Mạch là được.”
Thiếu niên gật gật đầu: “Hôm nay vinh hạnh làm quen với Vân Mạch công tử.”
“Vân Mạch cũng vô cùng vinh hạnh được biết công tử, chuyện hôm nay của chúng ta xem như là đã quyết định rồi, chờ sau khi ta quay trở về sẽ lập ra một phần khế ước và ngân lượng sai người cùng nhau đưa tới, nếu như công tử không có dị nghị gì thì ký tên ở phía trên là được. Sau đó ta sẽ phái người tới tu sửa y quán một chút, chuẩn bị khai trương.” Tô Khanh Lạc nói.
Bách Hãn Chi gật đầu một cái, Tô Khanh Lạc thấy chuyện đã xong, cũng không ở lâu, cáo từ rời đi.
Ra khỏi y quán, Cẩn Nhi mới hỏi ra nghi hoặc ở trong lòng: “Tiểu thư muốn mua cái y quan ế ẩm này làm gì?”
“Ta không chỉ muốn y quán, còn muốn cửa hàng đâu. Ngươi muốn mỗi tháng dựa vào chút bạc phát để tiêu hàng tháng trong phủ sống qua ngày sao? Sau này sẽ cần dùng nhiều bạc hơn nữa. Huống hồ y thuật của ta cũng không thể chỉ dừng lại ở trên giấy, có y quán này, ta cũng có thể đi thực hành một chút.” Tô Khanh Lạc nói.
Hiện tại có một y quán, tiền còn dư lại chắc là vẫn còn có thể mua một cửa hàng ở trên đoạn đường tương đối tốt đi, xem ra những việc này đều phải bắt tay vào chuẩn bị mới được.