• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đa tạ Triệu công tử đã cứu tỷ tỷ, bây giờ tỷ tỷ cũng không sao rồi, cầu xin Triệu công tử thả tỷ tỷ ra thì hợp lý hơn.” Tô Khanh Lạc chào Triệu Thanh Nhiên một cái, xem như là gửi lời cảm ơn.

Lúc này Triệu Thanh Nhiên và Tô Khê Nguyệt mới có phản ứng là bộ dạng của hai người không thích hợp, lập tức tách ra.

Khóe miệng của Tô Khanh Lạc dưới khăn che mặt khẽ nhếch lên, nghe thấy giọng nói vô cùng căng thẳng: “Nếu như tỷ tỷ không sao rồi, thì nhanh trở về thay xiêm y khác đi, mặc xiêm y này bị ướt trên người sợ là sẽ bị cảm lạnh đó. Lộ Nhi, còn không mau đỡ tiểu thư nhà ngươi trở về.”

Sau khi Tô Khê Nguyệt thấy Lộ Nhi đến đỡ thì rời đi, Tô Khanh Lạc xoay người đang muốn đi, lại nghe thấy giọng của Triệu Thanh Nhiên: “Vừa rồi Nhị tiểu thư không có bị thương chứ?”

Tô Khanh Lạc hơi ngừng lại, xoay người lại, cảm kích nói: “Khanh Lạc cũng không có gì đáng ngại, làm phiền công tử rồi.”

Triệu Thanh Nhiên đi tới trước mặt của Tô Khanh Lạc, giơ tay muốn chạm vào tóc của Tô Khanh Lạc, Tô Khanh Lạc khẽ lùi về sau một bước, không hiểu gì nhìn chằm chằm Triệu Thanh Nhiên. Triệu Thanh Nhiên dịu dàng nở nụ cười: “Trên tóc của Nhị tiểu thư trên có dính lá cây, chắc là do lúc nãy té ngã thì dính vào.” Giống như sợ Tô Khanh Lạc không tin mình, đưa tay lấy lá cây dính trên đầu của Tô Khanh Lạc xuống, đưa tới trước mặt của Tô Khanh Lạc.

Tô Khanh Lạc cười lạnh trong lòng, không hổ là Triệu Thanh Nhiên, thời điểm như thế này vẫn không quên làm ra dáng vẻ công tử dịu dàng để dụ dỗ mình.

Trên mặt rất phối hợp mà đỏ lên cười một tiếng, hơi cúi đầu, giống như có chút khó xử: “Đa tạ Triệu công tử, lúc này y phục của Khanh Lạc có chút xốc xếch, không thích hợp ở lâu, kính xin công tử không trách tội.”

Triệu Thanh Nhiên hiểu ý gật đầu đồng ý, chờ đến khi Tô Khanh Lạc đi xa, Triệu Thanh Nhiên mới không che giấu vẻ chán ghét của mình nữa, mặt tối sầm lại

Rời đi.

“Tiểu thư, vừa rồi tiểu thư xảy ra chuyện thì Lộ Nhi giống như là cố ý chặn nô tỳ lại, khiến cho nô tỳ không thể kịp thời cứu ngài. Chắc là chuyện hôm nay cũng là kế hoạch tốt của nàng ta.” Trên đường tới chỗ Tô Khanh Lạc lúc nãy Cẩn Nhi vẫn suy nghĩ chuyện lúc này, lúc này nói suy nghĩ trong lòng cho Tô Khanh Lạc nghe.

“Lần này ngươi đúng là thông minh hơn nhiều rồi đó. Chuyện hôm nay đúng là kế hoạch tốt của nàng ta, đá lót đường ở gần hồ đều trơn nhẵn, Tô Khê Nguyệt chỉ cần làm bộ té ngã rồi kéo ta rơi xuống nước thôi. Có điều tạo hóa trêu người, ngược lại khiến cho bản thân nàng ta bị rơi xuống nước.” Từ lúc bị Tô Khê Nguyệt kéo dài thời gian Tô Khanh Lạc đã đoán ra được bảy, tám phần trong chuyện này, lúc này càng rõ ràng hơn.

“Tiểu thư, lão gia sai người đến truyền lời, nói là bảo ngài đi qua đó một chuyến.” Cẩn Nhi còn muốn nói điều gì, Trần ma ma đột nhiên đi vào truyền lời.

Tô Khanh Lạc gật đầu một cái, trong con ngươi xẹt qua ý lạnh, cuối cùng phụ thân vẫn quyết định làm như vậy sao.

“Tiểu thư... Lão gia tìm ngài chắc không phải là vì chuyện rơi xuống nước lúc nãy chứ?” Cẩn Nhi sốt sắng nói, bình thường lão gia quan tâm nhất là Đại tiểu thư, nếu như biết được Đại tiểu thư rơi xuống nước mà tiểu thư có mặt ở đó, sợ là sẽ phải giận chó đánh mèo với tiểu thư nha.

Tô Khanh Lạc lắc lắc đầu: “Yên tâm đi, phụ thân tìm ta là có chuyện khác.”

Cẩn Nhi nhìn vẻ mặ bình tĩnh của Tô Khanh Lạc, có chút bán tín bán nghi, mặc dù thời gian gần đây tiểu thư không còn giống trước kia, nhưng mà Cẩn Nhi vẫn không nhịn được lo lắng.

“Được rồi, chúng ta mau đi thôi, nếu như còn không đi, phụ thân sẽ thật sự trách tội.” Nghĩ đến nguyên nhân mà Tô Duy gọi mình đi, Tô Khanh Lạc nhíu mày.

Lúc Tô Khanh Lạc đi tới bên ngaoì viện Duy Trinh, Nhị di nương đang đi từ trong viện ra.

“Nhị di nương khỏe.” Tô Khanh Lạc hơi cúi người, trên mặt nhàn nhạt, không còn thân thiết giống như trước.

“Là Lạc Nhi sao, mau vào đi, lão gia đang ở bên trong chờ con đấy.” Nhị di nương cũng không để tâm đến việc Tô Khanh Lạc xa cách với mình, nhiệt tình cho Tô Khanh Lạc để đường.

Tô Khanh Lạc cũng không khách khí: “Vậy Lạc Nhi đi vào trước đây, di nương đi thong thả.”

Nhìn bóng lưng của Tô Khanh Lạc, Nhị di nương quyến rũ nở nụ cười, trong con ngươi toát ra hàn ý. Tần Vân Trinh, ta nhất định sẽ thay ngươi chăm sóc cho con gái của ngươi thật tốt.

“Nữ nhi thỉnh an phụ thân.” Đi vào trong phòng, Tô Khanh Lạc ngoan ngoãn cười lên, chào Tô Duy một cái.

“Ừ, ngồi xuống đi, thân thể của Lạc Nhi khỏe lên chút nào không con?” Tô Duy ngẩng đầu lên, quan tâm hỏi.

“Thân thể của Lạc Nhi đã tốt hơn rồi, đa tạ phụ thân đã quan tâm.” Tô Khanh Lạc ngồi ở trên ghế bên cạnh, trong mắt phượng trong đều là thụ sủng nhược kinh (Được sủng ái mà lo sợ), trong lòng lại đang cười lạnh.

“Nha đầu ngốc, sao lại xa lạ với phụ thân như vậy, ta là phụ thân của con, quan tâm con là chuyện phải làm.” Tô Duy từ ái nở nụ cười, giống như hắn vẫn luôn là một người phụ thân từ ái.

“Không biết phụ thân gọi Lạc Nhi đến đây là có chuyện gì?” Tô Khanh Lạc nghi ngờ nói.

Tô Duy thấy Tô Khuynh Lạc hỏi như vậy, cũng không vòng vo nữa nói: “Lạc Nhi cũng sắp mười bốn tuổi rồi nhỉ.”

Tô Khanh Lạc có chút không hiểu gật gật đầu, Tô Duy tiếp tục nói: “Lạc Nhi của ta cũng đã là một cô nương trưởng thành rồi, sắp phải xuất giá rồi!”

“Phụ thân chỉ toàn nói bậy, Lạc Nhi còn chưa đến tuổi cập kê mà, sao lập xuất giá được? Hơn nữa, nếu như phải gả cũng là Đại tỷ tỷ gả trước, Lạc Nhi còn muốn bồi phụ thân thêm mấy năm nữa!” Tô Khanh Lạc đỏ mặt, thẹn thùng làm nũng nói.

Tô Duy nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Tô Khanh Lạc, trên mặt ý cười càng đâm, nhưng vẫn nói tiếp: “Phụ thân chắc là sẽ không giữ được Lạc Nhi rồi, mấy ngày trước, công tử của phủ Triệu bá hầu đã cầu thân với phụ thân.”

“Ý Phụ thân là...” Tô Khanh Lạc nhìn Tô Duy, kinh ngạc nói không thành lời.

“Đúng vậy.” Tô Duy gật gật đầu: “Nghe Triệu Thanh Nhiên nói, hai người các con đã gặp nhau mấy lần. Vì thế nên sau đó mới cảm mến con, đặc biệt đến Tô phủ cầu thân. Ta rất hài lòng với tiểu tử Triệu Thanh Nhiên kia, có ý định đồng ý với hắn, chỉ là không biết ý của Lạc Nhi thế nào?” Tô Duy vừa nói vừa yên lặng quan sát vẻ mặt của Tô Khanh Lạc, không có phát hiện vẻ chống đối, chỉ nhìn thấy sự kinh ngạc khó nén ở trên mặt của Tô Khanh Lạc.

“Nhưng mà, phụ thân, con... Bây giờ bộ dáng của con thành ra như vậy, bộ dạng của Triệu công tử khí phách như vậy, sao có thể cảm mến con được...” Tô Khanh Lạc nhỏ giọng nói, khẽ cúi đầu, tay trái xoa một bên của khăn che mặt.

Nhìn Tô Khanh Lạc như vậy, Tô Duy biết Tô Khanh Lạc đang vì chuyện mình bị hủy dung mà tự ti, an ủi: “Lạc Nhi là nữ nhân tốt như vậy, cho dù bị hủy dung, nhưng mà Lạc Nhi vẫn là rất ưu tú nha. Triệu công tử kia cũng không phải là người nông cạn thiếu hiểu biết, cảm mến Lạc Nhi là rất bình thường mà!”

Tô Khanh Lạc do dự một hồi, mới chậm rãi mở miệng: “Nhưng Lạc Nhi cũng không thể gả đi trước tỷ tỷ được.” Bắc Yến coi trọng lễ nghi nhất, người ở gia đình bình thường sẽ không được gả muội muội trước tỷ tỷ được. Đời trước Tô Khanh Lạc cũng là bị hãm hại, bị cho là cấu kết với Triệu Thanh Nhiên, lúc này phải để Tô Khê Nguyệt xuất giá trước.

Tô Duy thấy Tô Khanh Lạc hỏi như thế, biết là Tô Khanh Lạc không có phản đối với hôn sự này, cũng thở phào nhẹ nhõm. Cho dù Tô Khanh Lạc có phản kháng, cũng sẽ không thay đổi được gì, chỉ là mình sẽ gặp phiền phức hơn thôi: “Không sao, trước tiên chúng ta hứa hôn với phủ Triệu bá Hầu trước, chuyện xuất giá thì chờ con đến tuổi cập kê thì bàn tiếp.”

“Lạc Nhi đều nghe theo phụ thân.” Tô Khanh Lạc nhỏ giọng nói, có chút e thẹn cúi đầu.

Tô Duy hài lòng gật đầu: “Đã như vậy, hôn sự này phụ thân sẽ làm chủ trả lời lại người ta, Lạc Nhi đi về trước đi, nhất định phải chăm sóc thân thể cho thật tốt, phụ thân còn một chút việc phải giải quyết.”

Tô Khanh Lạc gật đầu, mang theo Cẩn Nhi đi khỏi viện Duy Trinh.

“Tiểu thư, Triệu công tử kia thật sự là một người tốt, không chỉ không ngại dung mạo của tiểu thư bị hủy, còn đến cầu thân.” Cẩn Nhi căn bản là biết chuyện Tô Khuynh Lạc bị hủy dung chỉ là giả, cũng biết Tô Khuynh Lạc sẽ không để ý, nói hết ý nghĩ trong lòng ra.

“Đúng đấy, hắn dĩ nhiên là sẽ không ngại.” Tô Khanh Lạc than nhẹ một tiếng.

“Sao tiểu thư lại nói như vậy?” Cẩn Nhi luôn cảm thấy hình như Tô Khuynh Lạc đã sớm biết tất cả.

“Hắn coi trọng ta là vì ta có thể mang đến lợi ích cho hắn,nên đâu có quan tâm đến việc ta có bị hủy dung hay.” Vẻ mặt của Tô Khanh Lạc không hề có cảm xúc, thật giống như chuyện đang nói không hề có liên quan đến mình.

“Vậy vừa rồi tại sao tiểu thư lại không phản đối chứ, lão gia không phải là hỏi ý của tiểu thư sao? Tiểu thư không thích Triệu công tử kia, trực tiếp nói với lão gia là không gả cho hắn?” Mặc dù Cẩn Nhi không hiểu lợi ích mà Tô Khuynh Lạc nói tới là cái gì, nhưng mà nàng càng không hiểu chính là việc rõ ràng Tô Khuynh Lạc có cơ hội phản đối nhưng tại sao lại chọn chấp nhận chuyện này.

Tô Khanh Lạc bất đắc dĩ thở dài một hơi, Cẩn Nhi lại cho là phụ thân sẽ thật sự suy xét đến cảm thụ của nàng: “Ngươi cảm thấy hôm nay phụ thân đối với ta thế nào?”

Cẩn Nhi cau mày suy nghĩ một chút: “Hôm nay lão gia đối xử với tiểu thư tốt hơn so với trước đây, trước đây ngài ấy đều không có quan tâm đến tiểu thư như vậy...” Âm thanh từ từ nhỏ lại, lặng lẽ nhìn Tô Khanh Lạc, trong lòng không nhìn được tức giận, mình cũng thật là, hết chuyện để nói, mà muốn tiểu thư đau lòng chứ, đều tại cái miệng ngu ngốc này mà ra!

Tô Khanh Lạc lại không để ý chút nào, lời Cẩn Nhi nói vốn là sự thật, nàng đã triệt để thất vọng đối với người phụ thân này rồi: “Hôm nay phụ thân gọi ta sang đây, trong lòng tất nhiên là đã có quyết định. Huống hồ dưới cái nhìn của ông, dựa vào dung mạo bây giờ của ta, gả cho Triệu Thanh Nhiên đã là lựa chọn có lợi nhất đối với ông ấy, làm sao ông ấy có thể từ chối, chỉ sợ là đã sớm định hôn sự với Triệu Thanh Nhiên rồi. Hôm nay kêu ta đến, cũng chỉ là thăm dò ý của ta mà thôi, ta có phản đối cũng sẽ không có ý nghĩa gì.”

Nhìn Cẩn Nhi giống như đã hiểu được một chút, Tô Khanh Lạc bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu như ngươi cũng nhìn ra phụ thân đối với ta không giống như trước, thì cần phải suy nghĩ thật kỹ vì sao lại như vậy. Mọi chuyện đều có nguyên nhân và kết cục của nó, bây giờ phụ thân đối xử tốt với ta, chỉ là mong sau này Triệu Thanh Nhiên kế thừa Hầu vị và ta sẽ trở thành Hầu phu nhân thì có thể giúp ông một chút. Nếu như ngươi có lòng vẫn nên ngẫm lại thì có thể hiểu, ngươi nha vẫn luôn nóng nảy như vậy.”

Nghe Tô Khuynh Lạc nói xong, ánh mắt Cẩn Nhi nhìn Tô Khuynh Lạc lộ ra vẻ thương tiếc. Mọi người đều nói là tiểu thư gia đình giàu có trải qua thế này thế nọ, nhưng mà tiểu thư nhà mình suốt ngày bị tính kế, ngay cả lão gia cũng đối xử vô tình với tiểu thư.

“Cẩn Nhi biết rồi, Cẩn Nhi nhất định phải trở nên lợi hại hơn, bảo vệ cẩn thận tiểu thư!” Cẩn Nhi hứa cam đoan nói.

Tô Khanh Lạc thờ ơ nở nụ cười: “Được rồi, tiểu thư nhà ngươi lợi hại như vậy, còn cần ngươi bảo vệ sao, ngươi vẫn là bảo vệ bản thân cho tốt đi.”

Cẩn Nhi cảm thấy xấu hổ cười một tiếng.

Tô Khanh Lạc nhìn cảnh vật phía xa, mắt phượng trầm xuống lạnh lẽo giống như trong hầm băng, Triệu Thanh Nhiên, Tô Khanh Lạc ta nhất định sẽ không để cho các người đạt được ý đồ, một năm, đủ để thay đổi rất nhiều nhỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK