Thế là chia tay. Bình lặng và dửng dưng như chưa từng tồn tại những ngày-đã-cũ. Chẳng phải em quên, cũng không vì anh chưa từng nhớ, chỉ bởi con người ta không thể sống ngày này qua ngày khác bằng những ký ức đã nhợt nhạt và niềm tin đã bạc phếch từ lâu. Giờ anh đã có thể thản nhiên cho phép mình đừng một lần tiếc nuối – chỉ thêm bận lòng và chật chội trái tim vốn dĩ đã không dành cho riêng mỗi em thôi. Còn em, khóc nữa có nguôi – những giọt nước mắt vô duyên và vô nghĩa – khi chính mình cũng đang hối hả bước về những con đường chia hai ngã – mà không ngã rẽ nào mang tên “Thứ tha”.
Thế là chia tay. Bình lặng và dửng dưng như chia hề chia cho nhau từng nụ cười nước mắt và chia nửa cuộc đời tưởng chừng không bao giờ xa lìa nổi. Anh, buông tay hay níu với, cũng không thể giữ lại nơi em – dù là chút chạnh lòng. Em, bình yên hay dậy sóng, cũng không thể trách cứ anh thêm – bởi muộn màng, nên đúng sai có còn đâu quan trọng?... Chỉ duy nhất một điều mà cả hai điều hiểu: Rồi cũng có một ngày tất cả sẽ ở lại phía sau, một ngày khi bên cạnh anh là nụ hôn của người con gái khác, và em cũng tìm được cho mình bờ vai để tựa vào ấm áp. Một ngày khi những cơn mưa nặng hạt chỉ làm ướt nhẹ áo em, đủ để một người vòng tay chở che; còn anh cau mày thật khẽ rồi nắm chặt bàn tay nhỏ bé cạnh mình, chặc lưỡi “Lại mưa!”. Một ngày khi thảng hoặc tên anh và em vang lên trong trí nhớ nhau một nỗi hồ nghi “Đã từng nhớ hay chưa?”. Một ngày khi hai đứa mình chẳng thể đi-về-kiêu-hãnh-với-ngày-xưa…
Thế là chia tay…
_________________