Mà một thời tôi từng rất nâng niu
Kỷ niệm xưa dù ghi khắc bao nhiêu
Cũng nhạt dần chờ anh thay khác lại.
Xưa một lần anh tin vào mãi mãi
Tin vào người mà tôi-đã-từng-yêu
Dẫu tình thương có san sẻ ít nhiều
Ghen làm gì với một ngày quá cũ…?
Miền ký ức giờ yên lành ngoan ngủ
Tôi đâu dám trở về lay tỉnh những xôn xao
Nỗi nhớ đôi khi vẫn chạnh thức cồn cào
Nhưng cố giấu để chóng thành xa lạ
Người ấy và tôi đã rẽ về hai ngã
Có anh đi cùng, chắc sẽ ấm áp hơn
Người ấy của tôi sợ lắm những cô đơn
Nhớ nắm tay người đi đến cuối con đường,
anh hứa với tôi nhé!
Rồi sẽ đến ngày cả ba không còn trẻ
Tình cờ gặp lại khi tất cả đã nguôi ngoai
Anh sẽ thấy mình vẫn mãi là bờ vai
Còn tôi chỉ là niềm xót xa lẩn khuất
Đừng tự nghi hoặc tình yêu nào là duy nhất
Đừng nên cân đong hạnh phúc sau-trước được mất gì
Bởi luôn có số phận buộc người đến trước phải ra đi
Để người sau kịp đến khi hạnh phúc riêng dành cho một-thời-khắc-xứng-đáng.